Khoảng cách trong tình yêu thực ra không nằm ở độ dài mà nằm ở trong suy nghĩ của những người yêu nhau...khoảng cách giữa anh và em là không gian sâu thẳm... không gian ấy khiến chúng ta xa nhau... mùa đông này lạnh,lạnh lắm anh biết không?
Lúc trước, khi chúng ta chưa xa nhau em nghĩ mùa nào cũng thế thôi,em vẫn vui,đơn giản vì có anh ở đây rồi,anh sẽ không để em phải chịu cái bất tận của mùa hè nóng bức một mình. Em sẽ không phải cố gắng hít thở bầu không khí thu trong lành một cách cô đơn. Đông đến em cũng chẳng phải lo lạnh rồi, đã có người thương chưa. Và xuân trở nên rộn ràng hơn với tiếng cười nơi anh say ngất lòng em rồi... Giờ đây khi mất anh rồi, em mới cảm nhận được mùa xuân không đẹp như khi bên anh, mùa hạ,mùa thu... Mùa đông cái mùa lạnh giá khiến con người ta trở nên lạc lõng cô đơn... khi còn bên anhem sợ lắm, em sợ một ngày nào đó anh không còn bên cạnh em nữa. Em sợ một ngày anh sẽ chán em, sẽ đi tìm một niềm vui mới và vui vẻ bên cạnh một người mới. anh sẽ quên mất em là ai, anh sẽ quên em như em chưa từng tồn tại. Vậy đó, em sợ, sợ lắm. Em sợ lắm, em sợ một ngày nào đó anh sẽ không còn hâm như bây giờ, bước mãi bên cạnh em nữa.Thế rồi điều em lo sợ cũng đến... mình chia tay nhau cũng vào mùa đông năm ấy, cái ngày em không hề muốn, em cười nhạt và chấp nhận sự thật ấy,chấp nhận để anh ra đi... Ngày không anh, em đi hoang mang về miền đất lạ, những bước chân khập khiễng cứ nhẹ nhàng chạm khẽ lên nền đất còn ẩm hơi mưa khiến em có cảm giác như mình đang đơn độc lắm...