Có lẽ người ta nói đúng, lúc thể xác bị tổn thương thì tinh thần con người ta trở nên yếu đuối hơn lúc bình thường. Ta đang bệnh, thật ra thì cũng chẳng thể gọi là bệnh, chỉ là một tổn thương nhỏ trên thân xác gần bốn mươi bốn ký lô này của ta thôi. Vậy mà ta thấy mình yếu ớt đến kỳ lạ, dễ vỡ hệt như hạt sương sớm đậu trên cành lá.
Một câu nói nhỏ nhẹ quan tâm từ một người xa lạ tự nhiên làm ta thấy nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng trực chờ rớt theo hàng mi. Tự nhiên ta lại ghét sự mạnh mẽ và cứng rắn nơi ta thường ngày, ghét sự lì lợm của chính ta khi nó cứ bắt ta phải gòng mình trước mưa to, song dữ, ghét những khi vắp ngã hay đuối sức mà ta chỉ cho phép bản thân chịu đựng những điều tồi tệ đó một mình, ghét cái cảm giác cô đơn và thiếu tình thương của một mái ấm gia đình nhỏ nhưng ta cứ cố phải lờ đi và vờ trước thiên hạ rằng ta đang rất đủ đầy.
Ta chẳng muốn khóc bây giờ đâu, chẳng muốn phải rơi lệ để rồi khi khỏe ta lại thấy khinh khi chính mình vì quá yếu đuối. Nhưng cũng không hiểu sao những dòng nóng ấm từ trong ánh mắt cứ chảy xuống là ta thấy khó chịu khôn cùng. Ta đang khóc hay đó chỉ là giọt nước mắt vì bệnh? Cũng chẳng phân biệt được rõ ràng mà dường như ta cũng không muốn biết nguyên nhân thì phải.
Lau đi những giọt nước còn đọng lại trên mí mắt, ta thấy lòng mình buồn đến lạ. Mọi thứ xung quanh ta đều im thinh, ta cũng vậy không nói lời nào cả. Ta đang cố cảm nhận sự yếu đuối và mong manh của ta lúc này, ta đang cố để không làm mất đi người đã từng rất mạnh mẽ trong ta, đang muốn gọi và muốn nắm lấy đôi bàn tay của ta lúc ta còn khỏe mạnh để van lơn ta đừng rời bỏ chính ta đi những lúc thế này.
Ta sợ cô đơn, sợ phải một mình khi bệnh tật, sợ phải lắng nghe nhịp đập con tim và tiếng hít thở đều đều của chính ta để tự tìm kiếm ấm áp cho mình. Sợ phải là người tự ru cho mình vào giấc ngủ mỗi đêm, và rồi lại phải tự đánh thức mình bằng những cơn ác mộng khủng khiếp cứ tìm đến ta ngay khi ta vừa yên giấc,…
Rồi ta sẽ nén nỗi buồn lại vào trong, vứt sự cô đơn ra xa tận cùng của vũ trụ và bỏ những ngày tháng đau buồn thế này lại sau lưng để tiếp tục sống với vỏ bọc mạnh mẽ của chính mình
Nhưng dù ta có sợ một trăm, một ngàn điều như thế thì ta cũng phải chấp nhận sự tồn tại cô độc của mình, chấp nhận với số phận rằng ta chỉ là một kẻ mạnh mẽ giả tạo và có lẽ ta còn yếu đuối và hèn nhát hơn rất nhiều kẻ mà ta đã từng khinh khi trước đây.
Rồi ta sẽ nén nỗi buồn lại vào trong, vứt sự cô đơn ra xa tận cùng của vũ trụ và bỏ những ngày tháng đau buồn thế này lại sau lưng để tiếp tục sống với vỏ bọc mạnh mẽ của chính mình, tiếp tục diễn vai của một người con gái không bao giờ biết khóc. Và học cách chấp nhận rằng cuộc sống vẫn luôn phũ phàng và tàn khốc hơn rất nhiều so với những gì ta tưởng đó thôi.