Anh đến, trái tim em hân hoan với thứ xúc cảm lạ kỳ. Phải chăng định mệnh đưa anh tới, phải chăng định mệnh đã gắn kết hai chúng ta.
Em đã nhiều lần không tin vào hai từ định mệnh bởi em nghĩ, đó chỉ là thứ lý do an ủi cho những kẻ cô đơn. Hạnh phúc không xuất phát từ định mệnh. Hạnh phúc là do chính chúng ta phải kiếm tìm và gìn giữ lấy.
Anh là hạnh phúc. Anh là cơn gió vô tình bước vào cuộc đời em. Anh là định mệnh.
Anh có tin không, khi em chẳng còn giữ lấy một chút gọi là hi vọng. Những gì đã qua, những người đi ngang, em thờ ơ nhìn họ bằng thứ cảm xúc sợ hãi. Em sợ sự hụt hẫng. Ừ, hụt hẫng khi một người ta yêu bất ngờ bỏ ta đi.
Vậy mà, anh rồi cũng rời xa em. Hóa ra định mệnh là như vậy, là trớ trêu đến nhức nhối. Định mệnh đưa anh đến, rồi lại kéo anh đi. Anh đi rồi, em chỉ còn biết ngóng trong những ngày hẹn hò trong tiềm thức.
Anh đi trong màu trắng nhạt nhòa, trong nức nở của mùa về xanh ngắt. Hóa ra số phận chỉ ban cho chúng ta một nửa hạnh phúc trong đời, nửa còn lại, buộc ta phải chấp nhận mất mát đau thương.
Ngày ấy anh hứa, anh đi rồi sẽ lại về bên em, rồi sẽ lại dắt em đi lang thang những con đường lá đổ, rồi sẽ lại mua kem để dụ dỗ một đứa ngốc nghếch cứng đầu. Sao anh hứa nhiều thế, để em cứ hoài ôm hi vọng trong nỗi thất vọng không thể nào đối mặt.
Em biết, anh đâu muốn bỏ em mà ra đi. Em biết, là định mệnh, định mệnh bắt anh đi. Em không trách anh nữa đâu, không trách anh trong những giấc ngủ chập chờn chất đầy hình ảnh về anh, không trách anh mỗi lần em nhớ đến mệt mỏi một bàn tay ấm áp.
Anh bây giờ là gió. Một cơn gió trong veo gieo vào lòng em nỗi nhớ đầy hoang hoải.
Em vẫn sẽ không tin vào định mệnh nữa đâu, bởi nó sao mà nghiệt ngã. Và cũng bởi vì, nó đã mang anh đi.
Còn anh, anh có tin vào định mệnh?