NHỚ...ĐỂ SỐNG

Posted on at


Đôi khi, ngồi ngẩn ngơ , suy nghĩ vu vơ về bao điều đã qua mà lòng tự hỏi, lạ quá, sao mình có thể có những giây phút...ngớ ngẩn như thế nhỉ.

***

Bản thân là một con người như bao người khác, vậy mà lại hứng lên tự đặt cho mình cái tên óc heo điên rồ để hợp với cái tên đầu lợn củ chuối, buồn cười thật đấy. Không biết bao nhiêu lần tôi bức xúc trình bày ý nguyện muốn đổi biệt danh, mà con nhỏ có chịu đâu, còn nhe răng cười với tôi và bảo:

- Lỡ điên rồi, muốn trở lại bình thường không dễ đâu cưng.

Những lúc đó, thật lòng chỉ muốn đập đầu vào tường cho đỡ tức, nhưng đập rồi, chết thì sao, tôi chả dại đâu.

" chúng ta là những người bạn thân"- nó hùng hồn tuyên bố, tay vỗ ngực tự hào.

" theo kiểu thân ai người ấy lo"- tôi dõng dạc trả lời, vỗ vai nó đầy thương cảm.

Chỉ thế thôi, hai đứa ôm bụng cười nắc nẻ, những tràng cười giòn tan , hòa theo bản nhạc của nhũng nghệ sĩ đường phố : gió, hoa, lá, cành; quện thành những âm thanh thật vui tai.

nho-de-song

Những hình ảnh của quá khứ lại lảng vảng trong đầu tôi, len lỏi tới từng ngõ ngách và một lần nữa, làm đảo lộn mọi thứ, để hiện ra những mảng kí ức chưa bao giờ ngủ yên, những hình ảnh, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy. Xa rồi! Xa lắm cơ. Tôi vẫn nhớ một ai đó, vẫn nhớ bao kỉ niệm của ngày xưa . Nhớ những buổi sớm nó hò hét tên tôi trước cổng nhà, khi nó tới gọi tôi đi học. Nhớ những buổi trưa đói cồn ruột, mệt lả, nó vẫn cố lết chân đuổi đánh tôi, mà tôi có làm gì đâu, chỉ lỡ lấy mất cái dép của nó thôi mà. Nhớ những buổi chiều nhạt nắng, hai đứa ở lại rửa ly cho một quán kem, vì đi ăn kem mà quên mang tiền trả. Nhớ những buổi tối mưa phùn, tôi và nó chen nhau dưới cái ô nhỏ xinh lúc đi học thêm. Liệu ở nơi ấy, nơi thuộc về nó, nó còn nhớ không, hay đã quên rồi. Quên rồi? Phải, nó quên rồi, quên hết rồi, còn đâu.

Lang thang trên con đường quen thuộc, con đừng này, không biết tôi đã đi qua bao nhiêu lần, bao nhiêu lần kể từ ngày hôm ấy, cái ngày nó đi, bỏ lại tôi, một mình.

Mọi người vẫn nói, tôi và nó như cây bút và quyển vở, như đường với chân, như mặt trăng tròn sáng trên bầu trời cao, nếu tách ra thì chỉ còn là hai nửa, chẳng vẹn nguyên. Đúng thế thật, tôi và nó, hai đứa bạn thân, một cặp bài trùng. Tôi và nó, hơn cả chị em ruột thịt. Tôi và nó, như hai cực của nam châm, khác nhau một trời một vực, nhưng hút nhau , lúc nào cũng dính với nhau, như hình với bóng. Nhưng. Đôi khi, vở còn nhiều trang lắm, nhưng bút hết mực rồi, hay, chiếc bút ấy hỏng, quyển vở ấy rách. Đường rồi sẽ mòn, chân rồi sẽ mỏi, cũng có thể đôi chân đó sẽ đi về phía một con đường khác, để con đường xưa vắng bóng, lặng câm. Rồi, trăng tròn rất đẹp, sáng trong và lung linh với cái ánh sáng huyền ảo, tinh khôi, thuần khiết, nhưng, mấy khi trăng tròn mà nhiều khi trăng khuyết. Thật, ta chẳng thể biết trước tương lai phía trước ta ra sao, cuộc sống của ta thay đổi như thế nào. Mọi thứ đều chuyển động, thay đổi theo từng phút giây, thay đổi thế nào, ta không biết, không thể biết và đôi khi, không muốn biết.

Khẽ nhắm mắt, để cho làn gió dịu êm vuốt nhẹ lên mái tóc, để cho từng giọt nắng chiều muộn nhẹ bước trên vai, để cho giọt nước trong suốt có vị mặn đáng ghét ấy, rơi xuống, theo quy luật tự nhiên của nó, không bao giờ trở lại, cũng như nó, không bao giờ trở lại nữa rồi.

- Thấy chưa, vui chưa, hạnh phúc chưa, mãn nguyện chưa, hả , tao hỏi mày đấy, mày có nghe không hả, trả lời tao đi, nói đi, con nhỏ đáng ghét.- Tôi đứng đó, một mình, lặng nhìn khoảng không gian trước mặt, những lời nói vừa rồi ẩn vào không trung, tan biến, chẳng còn gì, chẳng ai nghe, chẳng ai trả lời, lặng thing. Con nhỏ ấy, sao không trả lời, nó làm tôi, một đứa con gái ngang bướng, lì lợm, cứng đầu, mạnh mẽ, từ lâu đã không có định nghĩa, khóc, nay phải rơi nước mắt. Không, sao tôi phải khóc vì con nhỏ ngu ngốc, bạc tình bạc nghĩa, bỏ tôi lại mà đi tìm hạnh phúc của riêng mình, một con bé ích kỉ chỉ nghĩ tới bản thân như nó. Tôi chẳng việc gì phải khóc vì một đứa như thế cả.

Nhưng, không muốn khóc mà nước mắt cứ rơi, muốn đứng thẳng hiên ngang nhìn nó, nhưng lại khuỵu xuống một cách yếu đuối và bất lực trước ai đó, chắc nó sẽ vui lắm khi thấy tôi như thế, mềm yếu vô dụng đến bất ngờ.

- Mày đáng ghét lắm, biết không. Mày đi như thế, không nói với tao lấy một lời, tiền mày nợ tao còn chưa trả, mày còn hứa sẽ mời tao một chầu kem cơ mà, mày cũng chưa đưa lại cho tao túi chun buộc tóc mày mượn nữa, mày tính xù chắc, không dễ đâu, mày tưởng mày đi thế là xong à? Tao thù dai lắm, cũng keo kiệt, mày biết mà, mày có nghĩ tao sẽ để mày yên ổn không? Không đâu, tao sẽ tới tìm, làm phiền mày mọi lúc có thể, sẽ phá hoại cuộc sống thanh bình của mày ở nơi nào đó, như mày đã đừng phá đi cuộc sống yên ổn của tao thôi, ai bảo mày xuất hiện, bám lấy tao và giờ này thì bỏ đi. Nếu xưa kia mày không làm bạn với tao, tao đã không như ngày hôm nay, sẽ mạnh mẽ hơn, oai hùng dù cô độc, nhưng tao thích thế, còn hơn là yếu mềm như ngày hôm nay. Tại mày cả đấy, mày phá hoại mọi thứ.- Ngưng lại một chút, tôi vươn tay ra, vuốt nhẹ lên tấm hình ấy, tấm hình có một cô gái nở nụ cười trong sáng, rạng rỡ như ánh nắng ban mai, đẹp lắm, tươi sáng lắm, không buồn như những giọt nắng cuối ngày yếu ớt đâu.

- Mày có biết không, mày xấu lắm cơ, đến cả cười cũng xấu nữa, nhìn mày cười giống tinh tinh lắm đấy, thế mà vẫn cứ có bao nhiêu thằng điên theo đuôi mày, công nhận là bọn nó ngu thật, mày bỏ đi như thế bọn nó nhịn ăn mấy ngày đấy, vì ăn không vào mà, buồn quá chứ sao.

Lại nữa, tôi lại đứng lẩm bẩm một mình như một con bệnh, thật nực cười, điên rồ. Chẳng phải khi xưa,thấy hình ảnh của tôi như ngày hôm nay, tôi đã cười khinh và bảo họ có vấn đề về thần kinh, vậy mà..Cười nhạt, chăm chú vào bàn tay của mình, tôi đưa lên và...đấm thật mạnh vào vai của con nhỏ..trong hình. Giọt nước mắt không nghe lời lại chảy xuống, đau mà, nên khóc. Đau, vì tấm bia quá cứng, còn đau vì cái gì nữa không? Có hay không? Tôi không biết? Hay biết rồi? Khóc thì được cái gì đây. Bàn tay tôi sẽ không đau sao, không chảy máu nữa sao. Nếu khóc, mà giải quyết được mọi điều. Nếu khóc, có thể thay đổi mọi thứ trong quá khứ. Tôi sẽ khóc cho hết nước mắt để quay về ngày hôm ấy. Khóc dù có bị mù để đẩy nó ra khỏi đó. Khóc Cho hết đời để thay thế vào vị trí của nó, trước đầu của chiếc xe ấy, để tiến tới địa ngục và bị hành hạ. Còn hơn là giờ đứng đây mà nói một mình, trong khi nó đang vui vẻ ở nơi thiên đường xa và cao mà tôi không thể với tới, dù cố gắng rất nhiều. Đã có những lúc tôi cầm dao và dí vào cổ tay, những hình ảnh con bé ấy bị chiếc xe tải đó tông phải vì cứu tôi lại hiện ra, nếu tôi làm thế, nó sẽ tức lắm đấy, vì tôi làm nó từ bỏ cuộc sống một cách vô nghĩa mà. Nên tôi sống, vì nó, chỉ vì nó thôi.

Dù nó đã quên, quên sạch , quên hết. Nhưng tôi sẽ nhớ, nhớ một tình bạn đẹp như tranh, nhớ một người bạn xấu như ma, nhớ một quãng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời của tôi. Dù mọi thứ đã là quá khứ xa xôi nhưng sẽ không chìm vào quên lãng , dù nó xa rồi nhưng tôi vẫn nhớ thôi. Nhớ...để sống. Nhớ...để vui. Nhớ...để buồn... Nhớ ...vẫn vương, để tổn thương và thêm phần thê lương, bi đát. Nhớ cho tôi, cho nó. Dù biết, cần quên để mọi thứ tốt hơn, nhưng tôi sẽ nhớ, mãi mãi, quá khứ là vậy, hiện tại là vậy, tương lai thì...chưa biết, vì mọi thứ đều có thể đổi thay. Ngày hôm qua tôi và nó còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán, ngày hôm nay, nó đã đâu mất rồi. Nhưng điều mãi mãi không thay đổi, là tình bạn trong lòng tôi, tình bạn của đầu lợn-óc heo.

Cô bé hận đời.


TAGS:


About the author

160