Nhiều khi tôi tự hỏi nàng nghĩ gì khi đứng trước cái tủ quần áo của nàng, rồi quay sang nói với tôi rằng: "Anh ơi em chẳng có gì để mặc cả. Buồn quá!" Câu cảm thán này khiến tim tôi trùng xuống mất mấy nhịp, và làm cho niềm tin vào một ngày mai tươi sáng nào đó tôi có thể hiểu được phụ nữ chợt tắt ngấm.
Tôi mạnh dạn: "Em à, nếu bây giờ núi quần áo kia có trót đổ ụp xuống người em thì có lẽ đội cứu hộ phải mất hơn 2 tháng để có thể bới được em ra, vậy mà em nói em không có cái gì để mặc"
Vậy là nàng giận.
Rồi khi kết thúc một cuộc điện thoại, nàng bảo "Chúc anh ngủ ngon, yêu anh". Theo đúng kịch bản tôi sẽ nói: "Anh cũng yêu em" - tôi nói đúng vậy và dập máy. Nàng cũng giận, và nhắn tin cho tôi rằng: "Anh chẳng yêu em, anh phải đợi em dập máy đã chứ, anh vội làm cái gì thế?" Đầu óc mông muội u tối của tôi lúc đấy cũng tự hỏi tôi sẽ còn làm gì ngoài việc đọc thêm vài trang sách rồi ngủ đến nhễu mép tới tận sáng hôm sau?
Cả khi tôi phải đợi gần một tiếng đồng hồ trước cái cột điện gần nhà nàng - để bố nàng khỏi nhìn thấy - nàng cũng không có chút mảy may xót xa, cho dù tôi giơ cánh tay đầy vết muỗi đốt ra mong con tim sắt đá của nàng rủ chút lòng thương kèm câu nói: "Anh là nguồn cung cấp dinh dưỡng cho cái lũ ma cà rồng này em biết không?" Nàng chỉ cười rạng ngời như mặt trời ngày hạ chí rồi nói: "Em xinh đẹp là vì ai mà anh cứ cằn nhằn thế?". Vậy mà lần sau tôi hẹn một giờ và đến muộn tầm 20 phút để đỡ phải chờ mà nàng cũng giận mãi.
Khi nàng đi tập văn nghệ với lũ bạn cùng lớp, nhìn nàng nắm tay nắm chân với cái thằng mà theo nguồn tin tình báo thân cận là thích nàng "đập đầu vào tường" - tôi không thể đành lòng. Vậy mà lúc tôi đề cập đến vấn đề nhạy cảm này, nàng nói: "Anh sao vậy, tập văn nghệ thì phải thế, anh không tin em à?" Tôi cũng đành tin. Vài hôm sau tôi đi hát karaoke có nàng bên cạnh hẳn hoi, sau khi hát đôi một bài với một - bạn - gái - giấu - tên, nàng trầm tư cả buổi. Hỏi ra thì nàng xị mặt: "Bạn gái giấu tên nhìn anh với ánh mắt em không yên tâm một tý nào."
Tại sao người ta không yên tâm vì một ánh mắt? Tôi chịu.
Tôi có đề cập đến cái vụ lần trước. Nàng bảo: "Em thế được anh cũng thế được đúng không? Anh so sánh như thế!" Vậy là nàng giận. Tôi cay quá vì rõ ràng là tôi đúng rành rành, gân lên một tý, vậy là nàng khóc. Xin thưa với các anh em, đó là thứ vũ khí giết người biến sai thành đúng, biến người vô tội thành kẻ có tội và nghiễm nhiên tôi phải xuống nước dỗ dành đến vã cả bọt mép. Nàng thổn thức: "Anh đừng có nhìn ai khác như thế, em không thích tý nào đâu."
Quá khó hiểu.
Nhưng bù lại, khi nàng yêu, nàng có thể làm mọi việc vì bạn.
Chẳng hạn như cho dù không thích xem đá bóng, nhưng vì chiều tôi mà nàng ngồi xem cùng, nổ bắp rang cho tôi ăn, hoặc vắt chanh vào đĩa thịt bò khô nàng mang theo từ chiều. Thỉnh thoảng khi ăn cũng tỏ vẻ hiểu biết hỏi tôi: "Ronaldo không ra sân trận này hả anh?" "Không em, Ronaldo đội khác" "Thế à, em cứ tưởng đá cặp cùng Messi..."
Hoặc lúc nàng ngồi đan đan lát lát, phải đến hàng tuần tôi thấy tay nàng nhoay nhoáy, hết bắt tôi đèo đi mua len rồi chọn màu. Đến hôm lạnh giời, nàng trao tôi một thứ tôi tưởng là mũ hí hửng đội ngay lên đầu, vừa in. Nàng dậm chân thình thịch rồi nói: "Rõ ràng là cái găng tay mà!" Tôi hỏi nàng sao không đan khăn như bao đứa con gái khác, nàng trả lời nàng không thích giống người ta, ai cũng đan khăn, em tự học đan găng, tay anh ấm thì tay em mới ấm.
Khi nàng rất kém nấu ăn nhưng vẫn "chịu khó" tìm tòi những món mới tẩm bổ cho tôi. Bắt tôi ra nếm cho vừa miệng, để rồi chứng kiến cảnh tôi lặc lè ăn mãi mới được một tý thức ăn, nàng đành tặc lưỡi cho cái đĩa ra test thử với con mèo của tôi - nó ngúng nguẩy bỏ đi biệt tích mặc dù vốn rất phàm ăn - hai chúng tôi mới lật đật ra ngoài ăn tạm món gì chống đói.
Rồi nàng ngồi xem tôi chơi Star Craft hàng giờ, hỏi tôi tại sao Marine lại sợ Lurker? Tại sao nó chui được xuống đất mà không ai nhấc nó lên được? Tại sao nhà Protoss không bay được như nhà Terran? - hoặc khi tôi chơi Half Life - Tại sao anh lại bắn con gà, nó có tội gì đâu? Tại sao anh biết có thằng chuẩn bị chạy ra từ đấy?
Và khi tôi đi thi bất cứ cái gì, nàng cũng tìm đủ loại bùa chú may mắn để bắt tôi đeo, cất, giấu, nhét vào mọi chỗ có thể để "tai qua nạn khỏi". Có cảm giác, nàng còn hồi hộp hơn cả tôi. Đến khi tôi đỗ đạt, nàng lúc nào cũng phổng mũi: "Anh thấy chưa, phép của em cực kỳ hiệu nghiệm..."
Nàng luôn làm tôi không biết đường nào mà lần. Hoa mày chóng hết cả mặt.
....
Có người nói: "Phụ nữ là để yêu, không phải là để hiểu." - Lũ đàn ông gồ ghề và thô ráp chúng tôi đều biết, nhưng vẫn bất chấp mọi lời khuyên và lý lẽ để kiếm tìm chiếc xương sườn thất lạc năm xưa. Có lẽ bởi vậy mà ngang ngang trái trái - chúng tôi nếm đủ cả. Yêu, thương, sầu, khổ hạnh phúc cũng từ đó mà sinh ra.
Nhưng đó chính là cuộc sống, đó là thăng trầm mà đàn ông nào cũng dẫm phải khi bước vào bể tình. Không có họ, chúng ta mất đi màu sắc, chẳng ganh đua, không còn những chủ đề bàn tán thú vị trong những lúc trà dư tửu hậu. Mọi thứ câm lặng và nhạt nhẽo.
Hôm nay là ngày của một nửa thế giới ấy, có lẽ lời chúc các bạn nhận được đã nhiều. Tôi xin thay mặt cho page, gửi đến các bạn lời cảm ơn vì luôn ở bên cạnh chúng tôi, từ đáy lòng. Chúc các bạn luôn mạnh khỏe, rực rỡ và nhận được nhiều yêu thương hơn nữa
Thôi thì các bạn cứ làm siêu nhân đi, bát đũa hôm nay để chúng tôi lo. Mai nữa á, ừ, mai cũng được..
Nhiều khi tôi tự hỏi nàng nghĩ gì khi đứng trước cái tủ quần áo của nàng, rồi quay sang nói với tôi rằng...
Posted on at