Trong thâm tâm, tôi bâng khuâng không rõ những cơn mưa trở buồn hay vui vẻ, chỉ biết tôi sẽ gặp lại em, dẫu cho những hạt mưa ấy đôi khi làm nhân gian trăn trở...
***
Cánh cửa sổ nhà em mở ra thấy được cả một cánh rừng rộng lớn. Những ngọn thông nằm chếch trên ngọn núi Ngự Bình ủ một màu xanh ngăn ngắt, cứ rủ rỉ những bản nhạc không lời của trời đất. Em hay hỏi tôi:
- Đứng trên đỉnh Ngự Bình nhìn xuống liệu có thấy hết được nhân gian không anh?
Tôi chẳng biết trả lời em thế nào cho phải, bởi tôi đã bao giờ bỏ chút thời gian ít ỏi của mình mà leo lên đó, đưa mắt nhìn xuống để thấy hết mảnh đất cố đô trở mình trong sương sớm đâu. Em mím môi:
- Nhất định em phải lên đó một lần.
Tôi cười ngất:
- Ừ, lúc nào em đi nhớ rủ anh.
Cũng bên khung cửa sổ đó, một ngày nào tôi không nhớ nữa, ông trời hào phóng tặng cho một trận mưa mà tôi hay đùa là mưa rửa lá. Bởi khi nhìn những chiếc lá trong cánh rừng tôi cảm giác những giọt nước mưa đã thổi bay đi những hạt bụi lì lợm bám dày trên lá. Em ngẩn ngơ:
- Đố anh, mưa buồn hay nắng buồn?
Tôi tỉnh bơ:
- Mưa buồn, nắng vui.
- Trật lất, mưa mới vui! - Em nháy mắt.
Phải rồi, một năm ngày nắng nhiều hơn ngày mưa, nên thành thử đôi mắt em luôn có nhiều sợi khói bay, đôi mắt đó tôi hay bâng quơ: "Mắt em buồn hơn cả Huế".
Ngọc Lan - tên em vang lên trong ký ức của tôi như hương lan thoảng nhẹ, mùi hương đẩy đưa mời gọi cánh mũi chứ không nồng nàn khiến không gian đặc quánh. Tôi không bao giờ xóa số điện thoại của bất kỳ ai, bởi tôi sợ một ngày muốn liên lạc với một giọng nói thân quen nào đó, nếu không có số điện thoại của họ đồng nghĩa với việc tôi đã để lạc mất họ vào đám đông ngoài phố kia. Hơn nữa, đây là số điện thoại của người con gái tôi yêu thương, với những dòng tin chỉ còn là kỷ niệm. Tôi đã lạc nhiều người bởi họ đã đổi số điện thoại nhưng em chỉ dùng một số duy nhất. Thảng khi, nhìn con số đó nhảy múa, tôi lại muốn nhắn cho em một dòng tin: "Anh nhớ em", thế rồi lại sợ người đàn ông bên cạnh em đọc được, nếu vậy hẳn em sẽ rất lo.
Dăm lần tôi bắt gặp em sánh đôi với người con trai đó, quả là một anh chàng có vóc dáng đẹp, khuôn mặt và ánh nhìn toát lên một vẻ cương nghị. Có lần tôi đến chơi, bánh xe vừa chạm ngõ thì bọc áo đã rung lên những con chữ buồn bã: "Anh Tùng ghen lắm, lúc khác anh đến chơi nhé". Vậy là quay về, thả hồn cho gió dẫu cho gần nhau mà tôi với em như người xa lạ.
[...]
Thành phố của tôi và em nhỏ bé quá, con phố với vỏn vẹn mấy nghìn người, đi loanh quanh một ngày có lẽ đã hết những con đường thì làm sao tôi biết quán cà phê quen thuộc em đến giờ nào. Chiếc ghế đá cô đơn trong công viên đó em ghé chân lúc nào để tôi khỏi phải chạm ánh nhìn ấy.
Những ngày thong thả một chút, tôi thích đi lang thang tìm mua những cuốn sách cũ. Huế là một kho sách lớn, vì vậy sách cũ rất nhiều. Tôi hay thả chân tìm sách trên các sạp bán sách cũ ở đường Nguyễn Trường Tộ, ở đó tôi bắt gặp những quyển sách mà tôi yêu thích. Khi hình dung cuộc hành trình của một cuốn sách cũ, không biết là lòng nên buồn hay vui. Cũng chính những lần bò lê trên chồng sách để lần giở, bàn tay tôi vô thức chạm phải tay em. Vậy là quen nhau, không có chủ ý, cũng không vồn vã nhưng xa nhau là thấy nhớ. Em cũng mê sách cũ, em bảo đọc sách cũ giảm được vô số tiền. Nghe em nói vậy tôi nháy mắt:
- Nếu vậy anh sẽ tặng em nguyên một tủ sách cũ.
Em hay buồn khi thấy những lời đề tặng đã phai màu mực trên các trang sách đã ố vàng, em bảo em xốn xang cho những mối thâm tình. Có thể hình dung cuốn sách cũ như chiếc gạch nối giữa hai số phận, vui buồn bể dâu đời người. Em có một cuốn sổ tay để chép lại những lời đề tặng, tôi cho đó là việc làm lẩn thẩn còn em thì chẳng mảy may quan tâm. Những dòng chữ ấy em xem như kỷ vật.
Tôi hay mua những cuốn sách cũ tặng em, trên đó tôi ghi những lời đề tặng dễ thương như em: "Mến tặng Ngọc Lan", "Giữ cho những ngày cũ"... Ở phòng trọ của em, tôi đóng cho em chiếc kệ để chứa những quyển sách em yêu thích. Kệ vừa đóng hôm trước, hôm sau tôi đã phải gỡ xuống khi em chau mày:
- Anh Tùng hỏi em chiếc kệ sách này ở đâu ra?
Tôi thẫn thờ, chỉ là chiếc kệ sách thôi có gì ghê gớm mà vì hai chữ chung tình em không dám nâng niu chúng.
Rủ em đi cà phê, em chỉ chọn những quán rất lạ, vắng khách. Em sợ khi nhìn ra con phố rộn ràng xe qua ấy, em sẽ bắt gặp một cái nhìn nào đấy soi mói lạ lẫm. Những lúc như vậy, em lại kể với tôi về người con trai em đã ngả mình vào. Tùng - người con trai ấy không biết tặng em những đóa hồng, không biết lần giở cho em những trang sách nhưng đó là người đàn ông đã học cùng em suốt những năm phổ thông cho đến đại học - đã cùng em trải qua bao ngọt đắng của trùng trùng nỗi niềm. Cũng là một quãng thời gian khá dài nhưng quan trọng là anh ta đến trước anh - em bảo vậy. Lạ chưa, tôi làm sao biết mình đến trễ, dẫu cộng trừ nhân chia đủ mọi lý do thì chỉ việc em yêu quý những quyển sách cũ vô danh cũng đủ để tôi dành cho em niềm cảm mến.
Em vào Sài Gòn lặng lẽ, em theo người đàn ông của em vào Nam lập nghiệp. Trước ngày em đi, em đã đem chồng sách tôi tặng em trong suốt thời gian qua trả lại tôi. Em sợ lòng em nhói đau khi nhìn thấy những thứ liên quan đến tôi. Vậy là em đi, như mặt trời trốn biệt đi đâu đó để những hạt mưa về làm ướt đất.
Tôi lần tìm số điện thoại của em, học cách của những người thất tình là xóa con số ấy đi. Nhưng làm sao tôi quên được số điện thoại ấy một khi nó đã nằm sâu trong kí ức tôi. Tôi nhủ lòng, xóa nhé, cho những kỉ niệm chỉ còn là trang giấy trắng nhưng rồi lại thôi.
Lật tìm những cuốn sách em gửi trả bụi bặm bám đầy, bất chợt gặp một lời đề tặng màu mực đã phai, lòng tôi nặng trĩu khi chứng kiến một cuộc chia tay lặng lẽ. Em đi, chắc chắn là em đang hạnh phúc vì em đã được ở bên người đàn ông em yêu mến. Trong đêm em có những vòng ôm trọn vẹn, còn tôi, chỉ biết phóng xe ra phố tự làm cho mình một cuộc hẹn vô hình, để cho em bắt đầu đi vào quên lãng.
[...]
Nhưng điện thoại của tôi đã reo vang vào một chiều mưa, buổi chiều mà bầu trời có cảm giác những giọt mưa lung linh trong nắng đang chênh chao một nỗi giận hờn vô cớ. Tôi nhìn số điện thoại em mà ngạc nhiên, bởi tôi và em đã quá lâu rồi không liên lạc.
- Anh vẫn khỏe chứ?
Vẫn là giọng nói nhỏ nhẹ, líu lo như chim sáo mà lâu nay tôi cơ hồ quên mất.
- Anh vẫn ổn, Tùng không ghen khi em gọi cho anh sao?
-Chúng em chia tay lâu rồi, anh không biết sao? Em đã về Huế hơn một tháng rồi, đủ để lần tìm số điện thoại anh trong thành phố nhỏ bé này.
Tôi hình dung em đang khóc, em khóc khi những cơn mưa đang vui vẻ nhảy múa ư?
-Sao vậy, em yêu Tùng lắm mà?
Em không trả lời câu hỏi của tôi, em nói:
- Mình lên Ngự Bình ngắm mưa rửa lá nhé anh.
- Ngay bây giờ? - Tôi nhìn ra mưa.
- Dạ, bây giờ.
Tôi đang đi trong mưa, con đường trở nên xa lắc khi từng đợt gió lẫn nước mưa tạt vào khiến mắt tôi cay xè. Trong thâm tâm, tôi bâng khuâng không rõ những cơn mưa trở buồn hay vui vẻ, chỉ biết tôi sẽ gặp lại em, dẫu cho những hạt mưa ấy đôi khi làm nhân gian trăn trở...