Từng giọt tí tách rơi, rồi ồ ạt trắng xóa cả một vùng trời. Những cơn mưa đầu Hạ nhẹ nhàng lướt qua nhưng gợi lại trong ta nhiều kí ức tưởng chừng đã phai dần theo năm tháng. Rồi bất chợt mỉm cười ngây dại, tuổi thơ trong ta đã gắng liền với những cơn mưa tầm tã thế này. Có ai đã từng mỉm cười thích thú khi trời mưa không? Rồi chạy ùa ra đồng tắm mưa cùng lũ bạn... Và rồi ta lớn lên, vẫn cơn mưa ấy, nhưng sao hạt mưa ngày nào lại nặng đến thế, lại nhanh đến thế.. Dù đã cố nhưng có lẽ ta không còn bắt kịp nữa rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua mà không báo trước, và ta đã không còn là ta của ngày nào. Cơn mưa mùa Hạ trong kí ức tuổi thơ luôn là đẹp nhất, tinh khiết và nhẹ nhàng nhất. Còn cơn mưa mùa Hạ bây giờ sao lại buồn đến nao lòng?
Đứng trên cao nhìn xuống, cả thành phố ngập tràn màu trắng xóa, như bị che phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Tình cờ lướt qua bộ ảnh đã được cất giữ rất lâu rồi, lật lại từng trang là từng mảng phim được dựng lại một cách sinh động trong tâm trí, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Rồi chợt bật cười, "Ra là thế? Lúc bé mình trong thế này ư? Ôi! buồn cười chết mất!", hoặc là "Đã lâu lắm rồi mình chưa đến nơi này, chẳng bù cho ngày bé, vừa học về đã quăng ngay chiếc cặp sang bên, vội vàng bát cơm bỏ dỡ rồi chạy đi chơi cùng lũ bạn... nhớ quá tụi mày ơi!" hay chăng "Hà hà... cậu bạn cấp ba mình đã thầm thích đây mà, ôi... ngớ ngẩn quá! Trẻ con quá!"
Và rồi, ta sẽ bắt gặp một bức ảnh làm lòng ta chùng xuống, tim khẽ run run, vì nụ cười kia ấm áp quá, thân thương quá, rồi vô thức chạm tay vào gương mặt ấy, mỉm cười mà nước mắt chợt rơi, cảm giác như tim mình thắt lại. Nhớ! nhớ vô cùng, có những người ta có thể gặp lại và cũng có những người ta mãi mãi không thể nhìn thấy được nữa. Thời gian vô tình lắm, nó đã cướp đi họ mất rồi. Buồn đến lạ!
Có những bức ảnh ta dù có xem đến bao nhiêu lần đi nữa cũng không thấy chán, xem với niềm hăng say và đầy thích thú. Nhưng cũng có một vài bức ảnh khi lật đến, ta vội vã lướt qua thật nhanh, cảm giác sợ ùa về. Ta sợ rồi ta sẽ nhớ, nhớ da diết và không thể nào dừng lại.
Không có nỗi đau nào bằng nỗi đau nhớ một người mà không cách nào nhìn thấy được. Ta chỉ có thể nhìn họ qua những bức hình kỉ niệm, nhưng chẳng mấy ai dũng cảm để nhìn hoặc nhìn quá lâu, vì sao ư? Vì ta sẽ nhớ lại nhưng ngày tháng buồn vui bên người ấy, người mà ta đã từng ôm, đã từng trò chuyện hoặc đã từng quan tâm chăm sóc và yêu thương ta hơn cả bản thân mình... và khi đó, ta sẽ cảm thấy cô đơn từ đâu đang dần ôm trọn lấy ta, ta sẽ thấy lạc lõng, nhỏ bé giữa cái thế giới rộng lớn này. Muốn chạm nhưng không được, muốn nhìn nhưng không thể. Vì người ấy, đang ở bên kia của thế giới mất rồi.
Chẳng có ai lúc nào cũng luôn mạnh mẽ... Chỉ là kiểu bí mật để không vật vã với nỗi đau.
Chẳng có ai mà khóc rồi lại cười mau... Chỉ là để nhìn thấy nhau mà không phải lau nước mắt.
Mưa tạnh! Nắng lên! Hong khô những tán cây đã bị cơn mưa kia làm cho ướt đẫm. Và ta cũng sẽ lại vụng về nhờ nắng hong khô lại giúp ta những mảng kí ức đau buồn. Và rồi, năm sau, năm sau nữa, ta lại bắt gặp những cơn mưa như thế, đừng sợ nhé! Hãy nhớ, mưa tạnh, nắng sẽ lên! Hãy để những gì gọi là quá khứ được trở thành kỉ niệm, lắp đầy đi khoảng trống nhớ thương.
Hãy mỉm cười thật rạng ngời và nói rằng: Hẹn gặp lại mi, những cơn mưa đầu Hạ!