Có những lúc nỗi buồn gặm nhấm con tim hằng đêm, gặm đến nỗi dù mệt nhoài vẫn cố gượng gạo vớt vát cho bằng được từng khoảnh khắc đã trôi đi, đang trôi đi, sắp trôi đi…
Chiều tháng Chín phố buồn thiu nằm khép mình ngơ ngác, bỗng thấy lòng mình hoang hoải nhớ thương. Tôi lang thang trên ngõ nhỏ thân quen, chợt ánh mắt dừng lại ở ngôi nhà nhỏ với bức ảnh của cô bé xinh xắn đang chập chững bước đi và dòng chữ: “Có những khoảnh khắc không bao giờ trở lại…”. Tôi thầm nghĩ chắc là mẹ cô bé viết để đánh dấu một ngày, một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của con gái… Tôi bỗng thấy tim mình cựa quậy, nhức nhối khi nghĩ về những điều xưa cũ, những điều vừa mới kịp xa. Nhớ… Và rồi cuống quýt muốn giữ lại cho riêng mình những điều chưa tới.
Ngoái đầu nhìn lại, thèm được lục tìm mớ kí ức bòng bong xưa cũ còn ngập ngụa trong trí nhớ để gào thét, hét hò như thời xa xôi ấy. Biết rằng giờ mình chẳng còn trẻ và đủ sức để làm tất cả những điều đó nhưng đâu có ai bảo rằng già thì hết mơ mộng, hết nghĩ vẩn vơ. Cứ nhớ, cứ thương rồi bất chợt ướt nhòe đôi mắt khi mọi thứ bỗng hiện về nguyên vẹn trong tim còn nhức nhối.
Có những lúc nỗi buồn gặm nhấm con tim hằng đêm, gặm đến nỗi dù mệt nhoài vẫn cố gượng gạo vớt vát cho bằng được từng khoảnh khắc đã trôi đi, đang trôi đi, sắp trôi đi…