NHỮNG NGÀY Ở ĐÀ LẠT

Posted on at


Người ta sống trên đời chỉ mong tìm được một người đi với mình tới cùng trời cuối đất.

***

Một buổi sáng cuối tuần mưa rả rích. Mục tin sáng không có gì nổi bật ngoài phần tin vắn ghi lại một đôi vợ chồng già không may gặp tai nạn ôtô qua đời, khi cảnh sát đến thì thấy họ vẫn còn nắm tay nhau thật chặt. Tôi thầm nghĩ chắc họ cũng sẽ nắm tay nhau như thế khi bước qua phía bên kia cuộc đời. Lướt qua News Feed thấy Trí đăng tấm hình chụp với gia đình trước vườn hoa Đà Lạt trong mấy ngày đầu của chuyến du lịch, thấy đau một chút. Gập màn hình lại, bên ngoài mưa cứ như trút nước. Mái hiên lợp ba tấm bạt phủ để che chắn cho đám hồng với mấy dây lan khỏi nắng mưa dường như cũng chẳng tác dụng gì, chắc chúng sẽ tả tơi sau trận mưa này, nhất là những nụ hồng vừa mới nở sáng qua mà hôm nay đã phải chịu cơn giông tố. Mưa khiến khung cảnh trở thành một khối màu trộn lẫn giữa màu xanh của cây cỏ, xám xịt của bức tường chì rào nứt nẻ, và chút sắc đỏ yếu ớt của mấy khóm hồng. Một màu ủ rủ. Tôi nhìn khung cảnh trước mặt qua ô kính cửa sổ, bụi mưa đọng lại càng làm mọi thứ thêm nhạt nhòa. Lúc mơ màng dở lại cuốn tiểu thuyết vừa kết thúc mấy hôm trước chưa kịp xếp lên giá sách, thấy dòng cuối cùng "Ngày mai sẽ lại là một ngày khác."

Ngồi xem lại những tin Trí nhắn trên Skype trước khi em lên Đà Lạt, mấy chữ đã khiến đầu óc tôi trở nên mụ mị vì hiểu ra những gì em muốn nói. "Thời gian không làm được gì cả, nhưng người ta cần nó để tự tay chữa lành vết thương của mình." Tôi không đáp lại, tôi không biết phải nói gì.

Tôi tin rằng tình yêu sẽ cho mình thêm một cơ hội.

nhung-ngay-o-da-lat

Đêm qua không ngủ, kí ức đem tôi trở lại những chuyến đi tới Đà Lạt, nơi mà chúng tôi trải qua những ngày đẹp đẽ mỗi khi Trí không có lớp hôm thứ bảy, và tôi luôn có thời gian trong những ngày cuối tuần. Những chuyến xe đêm từ thành phố, hai ghế dãy sau cùng, Trí dựa vài tôi yên bình khi xe dần khuất xa ánh đèn đêm của thị thành. Tôi không bao giờ ngủ được trong những chuyến xe đó, giấc ngủ của Trí êm đềm đến nỗi khiến tôi tự nhủ rằng mình phải có nhiệm vụ canh giữ không cho một ai đến phá vỡ. Như một giấc mơ cần được bảo vệ, một tình yêu cần được che chở. Vậy mà mỗi sáng hôm sau tôi luôn tỉnh táo để cùng em lang thang qua những con hẻm nhỏ của Đà Lạt, cùng dạo trên bờ hồ Xuân Hương để hít thở bầu không khí se lạnh mà cả hai đều thích thú. Đối với Trí bao nhiêu là đủ. Trí nói yêu tôi như yêu Đà Lạt, dù sau này có ngao du tới chân trời nào đi nữa thì vẫn dành cho Đà Lạt một ngăn lớn nhất trong trái tim của mình. Mỗi khi em nói thế, tôi cười và khoác tay cánh tay rắn rỏi của mình lên vai em, mỉm cười khi có ánh mắt dừng lại phía chúng tôi, cùng nhau bước lên đoạn đường dốc không tên trước mặt, vẫn nghe tiếng chuông nhà thờ lẫn với tiếng gió từ đồi thông ùa về ngân lại phía sau vai.

Người ta đến Đà Lạt để lắng nghe tiếng suối chảy khi ầm ĩ như lời oán hận trên Đăm-bơ-ri, hay khi róc rách như tiếng lòng chưa được nói hết dưới Cam-ly. Hoặc thăm đỉnh Lang-Biang trên núi kể về mối tình bị chia cắt bởi những thù hằn và định kiến, ngân nga lại bản tình ca Thành phố buồn cho đôi lứa không trọn vẹn bên nhau, hay qua Hồ Than Thở nghe nó mãi ru sầu câu chuyện đôi trai gái yêu nhau lấy cái chết để giữ trọn lời thề.

Quán cà phê Tùng trên khu Hòa Bình là nơi chúng tôi thường ghé qua. Ly cà phê đen sánh bên ô cửa, dòng người chậm rãi đi qua trước mắt như những nhân ảnh mờ ảo, bên trong tiếng nhạc ru tai với những bản nhạc xưa cũ, nghe như lời hẹn, ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau. Quán Tùng đã qua hơn năm mươi năm tồn tại và là một phần không thể thiếu của người Đà Lạt. Nó ung dung như thể tháng năm chưa hề chạm tới. Trí nói thích những gì trải qua được sự thử thách của thời gian. Tình yêu có phải là một trong số đó?

Đà Lạt của nhiều năm trước là một nơi vắng vẻ và xa xôi, một thành phố cao nguyên được bảo bọc bằng những đoạn đường đèo ngoằn ngoèo gấp khúc. Kể từ khi người Pháp bắt đầu chọn nó làm nơi xây dựng khu nghỉ dưỡng, Đà Lạt chưa lúc nào ngừng thay đổi, nhà cửa mọc lên nhanh chóng, người ta đổ về đây nhiều hơn để tận hưởng khí trời mát mẻ mà thiên nhiên ưu đãi cho nó. Mỗi lần chúng tôi nhấm nháp ly sữa đậu nóng hổi tại khu chợ đêm, tôi thường nói với Trí rằng:

- Đà Lạt có đẹp thế nào đi nữa mà không có em, thì với anh cũng chẳng nghĩa lý gì.

Rồi những đêm se lạnh trong quán trọ của cái thành phố mơ mộng này, chúng tôi ghì nhau thật chặt. Hơi thở ấm áp mơn man trên ngực, bao nhiêu đó thôi cũng đã đủ cho trái tim tôi đương đầu với cơn giá lạnh ngoài kia. Trí nằm trên ngực tôi và khẽ nói rằng đó là cảm giác bình yên nhất mà cậu ấy từng có trong đời. Tôi mỉm cười lặng lẽ hôn lên mái tóc của em, một mùi hương thoảng phát ra từ cơ thể cậu ấy bay qua cánh mũi rồi xông thẳng lên trí não của tôi, tôi nhẹ nhàng nâng chiếc cằm của em lên để nhìn rõ gương mặt ấy, sống mũi thanh và đôi mắt sâu thẳm, môi em chợt run rẫy khi ngước lên và hỏi rằng "Sẽ được như thế này mãi không anh?" Một cảm giác nghẹn ngào trỗi dậy khi chính tôi cũng không biết rằng liệu mọi thứ rồi sẽ phải kết thúc? Như thể tình yêu chưa từng ghé qua cuộc đời. Tôi thổn thức như một kẻ lần đầu biết thế nào là yêu, hoang mang tự hỏi rằng có phải dù nắm thật chặt đi chăng nữa thì nó cũng sẽ như những hạt cát, trôi dần khỏi bàn tay của mình? Một cảm giác đau đớn hơn tất cả. Tôi vội xua tan nó bằng một nụ hôn nhẹ nhàng lên tráng và một vòng tay thật chặt để bảo vệ em khỏi cơn sợ hãi, một ngày mai thức giấc dầu không còn tôi bên cạnh thì đâu đó tôi vẫn dõi theo em trên mọi nẻo đường. Bên ngoài gió vẫn thổi.
Mỗi lần lên Đà Lạt, tôi và Trí đều mang theo những cuốn sách đang đọc dở. Chúng là thành quả của những ngày chủ nhật lang thang khắp các hiệu sách cũ lẫn mới ở Sài Gòn, mua đến khi nhẵn túi những quyển ưng ý. Chúng tôi thích trốn chạy vào những trang sách khi dòng chảy ngoài kia cứ như sẽ cuốn phăng chúng tôi ra mỗi ngã. Sách và những chuyến đi là nơi trú ngụ an toàn nhất, chỉ còn lại chúng tôi trong chuyến phiêu diêu của riêng mình.

Những đêm Đà Lạt không quên, những ngày rong đuổi khắp Sài Gòn mệt lả, những trang sách gắn liền với tiếng cười của em. Với tôi đó là những gì khó nắm bắt hơn tất cả. Nó quá đẹp đẽ để tôi có thể tin là thật, nhưng cũng quá rõ ràng để tôi biết rằng chẳng phải mơ. Khi những trang đẹp nhất của một đời người được viết lên, người ta sẽ luôn muốn giữ gìn và viết một cái kết sao cho xứng đáng. Tôi tin là vậy.

Chính tôi đã bảo Trí cùng với gia đình thực hiện chuyến đi đó. Tôi tin cậu ấy sẽ tìm được câu trả lời cho cả hai chúng tôi khi một mình ở Đà Lạt.

Cơn mưa đã tạnh hẳn, những bông hồng ngoài kia tưởng như sẽ không qua nổi nhưng giờ vẫn đứng vững vàng trên mặt đất, màu đỏ của nó như được tô sắc thêm sau khi trận mưa gột rửa đi lớp bụi mờ đóng trên mấy lớp cánh. Khu vườn như bừng sống trở lại. Có lẽ mọi thứ cần phải trải qua những thử thách để tìm lại cho mình một diện mạo mới.

Màn hình hiện một tin nhắn chưa đọc, của Trí.

"Đà Lạt cũng thật buồn khi không có anh."

Tôi vội đóng chiếc máy tính xách tay của mình. Tình cờ bản tin vắn về đôi vợ chồng ban nảy lại thoáng qua trước mắt. Tôi nhắn lại cho em, "Đêm nay anh sẽ lên Đà Lạt. Chính tay anh sẽ chữa lành vết thương đó."

Người ta sống trên đời chỉ mong tìm được một người đi với mình tới cùng trời cuối đất.


TAGS:


About the author

160