Những nỗi buồn tự mở, lúc 0h…

Posted on at


 

Em biết, cả thế giới này không có ai quan tâm đến sự cô độc của một mình em. Rồi em lại sợ. Sợ với ý nghĩ rằng anh cũng vậy!

 

Em đã không nhận ra mình cô đơn đến độ nào anh ạ!

Chẳng hạn như việc em thức khuya online mà chẳng để làm gì. Hay như việc ôm vào lòng bộn bề khăn giấy và cứ thế sụt sùi khóc với những câu thoại dài ngắn sướt mướt trên màn hình chiếu một bộ phim nào đó lúc nửa đêm. Em mong mỏi tìm được ai đó ngồi nghe em kể chuyện, mong mỏi được quan tâm, mong mỏi được thấy thời gian đốt dần qua nụ cười của mình. Nhưng mà tất cả những điều đó đều trở nên vô nghĩa. Em biết, cả thế giới này không có ai quan tâm đến sự cô độc của một mình em. Rồi em lại sợ. Sợ với ý nghĩ rằng anh cũng vậy!

Mà sự thật thì anh đúng là như vậy đấy! Anh cũng giống như những người khác, không quan tâm em xuất hiện hay biến mất. Chỉ đơn thuần là một chấm tròn màu xanh chớp sáng rồi chớp tắt.



About the author

160