Mỗi ngày là một niềm vui, chúng ta ko nên đau khổ vì nó. Chia sẻ 1 đoạn sám văn rất hay cho mọi ng đọc :)
Thi kệ tiền bạc
Phần lớn bị bạc tiền mờ trí,
Mấy ai người chủ trị được tâm.
Nghèo thì bị bạc làm câm,
Giàu thì bị của giam cầm chung thân.
Xưa nay chốn hồng trần như thế,
Hơn thua nhau thị ở đồng tiền.
Dòng đời xuôi ngược đảo điên,
Đều do các thứ bạc tiền mà ra.
Thứ tiền bạc người ta tạo nó,
Rồi người ta lại khổ vì tiền.
Không tiền, nói phải cũng điên,
Có tiền, nói quấy cũng thiên nguời ừ.
Trâu bò thì bị người xỏ mũ,
Người bị tiền bạc cỡi trên lưng.
Trâu bò chỉ khổ xác thân,
Người thì xác thịt tinh thần khổ luôn.
Khổ đến chết không buông được nó,
Mà người đời lấy đó làm vinh.
Tiền xem trọng, nghĩa xem khinh,
Ngày nay thế giới chỉ tin đồng tiền.
Tiền và bạc không yên được chỗ,
Nay tay này mai ở tay kia.
Người thường vì nó rẽ chia,
Gây ra đổ máu đầm đìa khắp nơi.
Chủ được nó, là đời hạnh phúc,
Nó chủ mình, là mất tự do.
Làm ra để giúp để cho,
Chớ gom góp để bo bo giữ đời.
Đem giúp đỡ cho người chẳng mất,
Cứ bo bo giữ cất, không còn.
Vật mòn biết dụng, không mòn,
Tiền đừng nên bạc, nên tròn nghĩa ân.
Ham tiền bị hư thân lắm kẻ,
Mến bạc, nhiều người nhẹ giá danh.
Gái thì bán mất tiết trinh,
Trai thì trộm cướp hoặc sanh gian hùng.
Thân cho mấy khi lòng mến bạc,
Tình thân kia cũng nát như tương.
Tự mình bóp chết tình thương,
Vẫn chưa sáng mắt bởi vương bạc tiền.
Tiền dùng đúng, tiền hiền như Phật,
Bạc xài lầm, bạc ác hơn ma.
Phật ma cũng tại người ta,
Chứ tiền bạc nó vốn là vô tri.
Nhiều tiền kiếp Mâu Ni giàu có,
Bạc tiền đâu làm khổ được ông.
Nhưng vì nhờ có tiền đồng,
Giúp ông bố thí khắp trong dân làng.
Đó là một trong ngàn công đức,
Phật Thích Ca chất chứa từ xưa.
Dùng tiền như hạn cho mưa,
Biển non đo cũng chẳng vừa đại ân.
Phật xưa cũng xác phàm cõi tạm,
Người cũng tình cũng cảm như ai.
Thế mà người chứng Như lai,
Nhờ lòng bố thí nhờ hay nhân từ.
Phật làm thế nay người làm thế,
Tất nhiên là ngồi kế Phật ngài.
Nhớ câu trọng nghĩa khinh tài,
Tiền tài chớ để nó sai khiến mình.
Ai có của bỉ khinh cũng mặc,
Đừng vì tiền gay gắt với ai.
Có ra thì đỡ xây xài,
Không thì nhịn chiụ chớ cay đắng lòng.
Nghèo thì nhớ lòng trong dạ sạch,
Giàu thì nên bố đức thi ân.
Có dư chớ hưởng riêng thân,
Nên cho kẻ khác lây phần ấm no.
Được như vậy, được kho công đức,
Sống đời đâu khổ cực vì đời.
Trong tâm thường được thảnh thơi,
Tuy trong cõi tục mà đời thần tiên.
Tiên với tục dính liền mặt trái,
Để vậy phàm, lộn lại là tiên.
Cũng thời sử dụng đồng tiền,
Kẻ lo quần chúng, kẻ riêng lo mình.
Lo quần chúng là tình Tiên Phật,
Lo riêng mình là chất phàm nhân.
Tình Tiên Phật, hết trầm luân,
Chất phàm nhân, tất còn thân luân hồi.
Phật phàm có thế thôi đâu khó,
Làm hay không việc đó tại người.
Người đâu, bóng đó không rời,
Ngoái đầu, ngó lại mặt trời thấy ngay.