Nặng lòng với Huế

Posted on at


Cô yêu tất cả những gì là của Huế. Xa Huế cô nhớ cơm hến, bún nghệ, bánh canh cá lóc, nhớ bèo, nậm, lọc, cái gì cũng nhỏ nhỏ xinh xinh làm sao. Với cô nó nhỏ đấy nhưng lại không nhỏ.



Ngày xưa, cái ngày của bao mộng mơ, muốn đi thật xa nơi mình sinh ra và lớn lên, xa nơi đã quá quen thuộc để tìm một miền đất mới cho riêng mình. Sao ngày ấy cô lại mơ mộng tới miền đất mới, Huế thanh bình, yên ả, không vội vã mà sâu lắng đi vào lòng người. Giống như cơ duyên, cô thi đại học ở Huế, cảm thấy không thể xa rời mảnh đất này, cô có cảm tình với nó ngay từ đầu, không muốn xa rời nó.

Huế thanh bình, nên thơ, cô thích sự nhẹ nhàng của nó, không xô bồ, vội vã tấp nập như những nơi cô từng được đi qua. Sao cô thích Huế tới vậy chứ. Những ngày tháng sống trên mảnh đất này, bao ước mơ, cô muốn đây là nơi sẽ dừng chân, nơi cô trao cả cuộc đời còn lại cho nó, cho những mùa mưa dài, rả rích không nghỉ của Huế, cho những buổi sáng đi dạo bên sông Hương, những buổi chiều tan trường cô lại cùng bạn bè lang thang ăn đủ thứ món của Huế.

Ngày ngày trôi qua với bao mơ ước, cô lại càng muốn ở đây. Sao trong mắt cô Huế đẹp thế, con người nhẹ nhàng sâu lắng, cô thích cái sự nhẹ nhàng ấy xiết bao. Cô thích sự yên ả của Huế, thích mỗi lúc buồn, nhớ nhà lại phóng xe đi từ bờ Nam sang bờ Bắc, vòng vèo đâu đó nhìn cuộc sống của mọi người cho lòng đỡ buồn, cô lại về nhà, về với sự cô đơn. Cho dù có buồn tới đâu chăng nữa cô vẫn yêu Huế.

Ngay cả bạn bè cô ai cũng bảo “Huế có chi mà thích dữ rứa”, cái giọng Huế nghe sao nhẹ nhàng. Cô yêu tất cả những gì là của Huế. Xa Huế cô nhớ cơm hến, bún nghệ, bánh canh cá lóc, nhớ bèo, nậm, lọc, cái gì cũng nhỏ nhỏ xinh xinh làm sao. Với cô nó nhỏ đấy nhưng lại không nhỏ, nhỏ nhưng sâu lắng đi vào lòng người, thấm vào trong lòng những ai qua nơi này. Thế nhưng cuộc sống lại không như cô sinh viên Văn khoa mong muốn, ra trường hơn một năm mà chưa có việc.

Lúc này cô cũng cảm thấy chán nản, lo lắng, đôi khi nghĩ chắc cô không có cơ hội ở lại đây. Đôi lúc cô lại muốn về nhà, về nơi quen thuộc ngày trước khi muốn rời xa. Chốn ấy còn có bố mẹ, những người đang dang rộng vào tay chờ đón cô bất cứ khi nào. Nhưng đôi chân lúc đó chưa muốn về, chưa muốn dừng, cứ muốn chạy, muốn đi thật xa, đôi chân, trí óc chưa có áp lực, chưa vấp ngã nhiều trong cuộc đời nên nó chưa chịu dừng lại.

Rồi chuyện gì tới đã tới, chưa có việc, áp lực gia đình nặng nề biết bao, cô bắt đầu cảm thấy cần bếp lửa của gia đình, hơi ấm của tình thân. Lúc này cô thật sự muốn rời xa xứ mộng mơ này. Có gì đó vẫn luyến tiếc khi quyết định về, cô đắn đo, suy nghĩ. Huế đã níu chân cô lại, níu con người bỏ quê tha hương, chưa biết dòng đời sau này xô cô về đâu, trên hết cô thích Huế bởi chưa có va chạm lớn trong đời để rời xa nó.

Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu với bao áp lực, căng thẳng, thiếu vắng gia đình, giờ đây cô mới thấm thía nỗi đau khi thiếu hụt tình yêu, sự che chở của người thân xung quanh. Giờ cô muốn về bên gia đình, đã biết thế nào là chùn chân mỏi gối, là tình yêu, sự đùm bọc thật sự của mái ấm gia đình, bên những người thân yêu, và hơn hết là cảnh bố mẹ già lầm lũi một mình mong ngóng đứa con xa. Cô lại rơi nước mắt mỗi lần thấy điện thoại mẹ gọi, mẹ chỉ nhẹ nhàng ngồi một mình thấy nhà vắng quá, nhớ quá nên gọi thôi.

Cô thấm thía thì muộn rồi, phải bước tiếp con đường đã chọn thôi, gắng lên là điều cô tự nhủ bản thân lúc này.




TAGS:


About the author

160