Tôi không quên được cái ngày hôm ấy, một buổi chiều thu nắng rắc vàng trên ngọn cây sau khi cạn lời tâm sự nắm chặt tay tôi em nói.
"Anh ah! Em phải vâng lời mẹ cha đi lấy chồng, anh hãy quên em đi ".
"Xin anh hãy hiểu cho em phận làm con em lẽ nào không nghe lời cha mẹ,bước theo chồng khi trái tim em thuộc về anh".
"Anh có giận hờn oán trách gì em đi nữa thì em cũng cam chịu, bởi dù sao em cũng mang câu vong phụ tình anh". Tha lỗi cho em anh nhé.
Lời nói của em làm trái tim tôi tan vỡ,nó đau đớn như ai đâm vào,nỗi đau của một tâm hồn bất lực, nỗi đau của một giấc mơ tình yêu tan vỡ.
Em !
"Anh không oán trách em, mà anh chỉ buồn cho thân phận anh nghèo không vu đắp nỗi tình yêu".Nên giờ anh đã để tuột mất em ra khỏi cuộc đời anh.
Anh cứ nghĩ ngày chúng mình yêu nhau, em là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho anh,em mãi mãi là của anh.Nhưng điều đó không được như anh mong đợi, đúng là cuộc đời đâu ai biết trước chữ ngờ.
Vậy là từ nay anh không còn là bờ vai che chở cho em cùng dìu bước em đi đến cuối con đường như anh từng hứa. Em hãy xích lại gần đây cho anh ôm em một lần sau cuối, để rồi mai đây em theo chồng về xứ khác, là nắm chắc từ nay anh mãi mãi đã mất em.Đã không có đêm nào anh ngủ được ngon giấc vì nhớ đến khoảng thời gian hai đứa hạnh phúc bên nhau. Nghĩ đến đó, nước mắt anh lại chực trào ra và cảm giác nhói đau cứ xâm chiếm trái tim anh.
Bởi trong cuộc sống lắm trái ngang không cho hai kẻ yêu nhau được tròn nguyện ước.Tình yêu dẫu còn thì cũng chẳng níu giữ, nhớ nhung dẫu nhiều thì cũng phải cất nó đi.Từ đây chúng ta chẳng còn duyên nợ với nhau,chỉ tồn tại duy nhất vết xước em để lại hằn sâu trong tim.Cố chôn giấu nỗi đau tận đáy lòng, thầm chúc em có cuộc sống thật hạnh phúc bên chồng em nhé.