“Thằng khốn, dậy đi mày, tối làm cái quái gì mà giờ lên lớp nằm ngủ vật ra thế, ông thầy xuống bây giờ.” Trung bạn thân ngồi đằng sau đạp cho Long một phát, khi cậu ngủ gục trong giờ chính trị.
Long ườn người ngồi dậy, đưa tay quẹt ngang miệng, đưa nắm đấm sang lũ bạn bên cạnh.
“Chắc tối lại học tiếng Nhật chứ gì?” Quân mỉa mai.
“Gì mày?” Long liếc xéo.
“Chứ còn gì nữa, tối nào mày chả luyện tiếng Nhật với mấy em đẩy đà bên đấy tới khuya.” Phi chêm vào kèm theo sau những tiếng cười ha ha của Trung và Long.
“Nè mấy thằng mất nết, hôm qua ba tao lên đi công tác, tao chở ba tao đi lòng vòng, rồi hai ba con nhậu chút ít, nghĩ ai cũng như tụi mày á.” Long bào chữa.
“Ai được biết được mày đó, nói láo như cuội, tụi mày ha.” Trung lên tiếng.
“Chuẩn luôn” Long, Phi đồng thanh.
“Thôi bớt tám đi mấy ba, lo học đi không lại uổng cơm mẹ thầy.” Long tỏ vẻ ngoan hiền.
“Dạ đại ca, tý nghỉ giải lao có chầu mới hay lắm” Quân nói nhỏ.
Giờ giải lao, 4 người bạn lao xuống canteen chọn đồ ăn uống, cố tình chọn chỗ ngồi để tăm tia nữ sinh xinh đẹp.
“Nãy mày nói có chầu gì mới, triển khai lẹ” Long đưa chân đá Quân.
“Định rủ đám mày tháng sau đi biển chơi cho mát mẻ, tao rủ thêm được đám bạn tao, toàn gái xinh đi du học về nghỉ hè nhé, haha.” Giọng Quân đầy phấn khích.
“Tao hết tiền rồi, mới đóng tiền học anh văn hết cả đống.” Long hơi nản.
“Sao buồn vậy ta.” Quân rầu rĩ.
Trong lúc đó Phi và Trung đang ngó nghiêng lung tung rồi chợt lóe lên ý tưởng “Hay vầy đi, tụi mình cá cược, nếu thằng Long thắng tụi mình sẽ bao nó đi chơi.”
“Thôi, anh mày không thích bố thí nhé.” Long xua tay
“Nhưng tao dám chắc mày sẽ nhận lời, chầu này khó nhe, mày thắng được tụi tao cam tâm hầu hạ mày suốt chuyến đi nữa kìa.” Phi đập tay lên vai Long.
“Nói coi, xem anh mày có duyệt được không” Long nói.
“Tán gái” Trung đáp.
“Đúng sở trường anh mày luôn, ai, chỉ coi.” Long hào hứng.
Trung khoác tay lên vai Long, chỉ về hướng bàn có 2 cô gái đang ngồi “Mày thấy cô em tóc dài, trắng trẻo, mong manh đằng kia không?”
“Quá đơn giản.” Long đắc ý.
“Mày cứ từ từ, tao chưa nói hết, mày thấy cô em đó rồi chứ gì, ngó sang con nhỏ tomboy ngồi đối diện đi, đó mới là đối tượng cá cược để mày tán.” Trung vừa nói kèm theo tiếng cười.
Long xém phụt ngụm coca đang uống trong miệng “Bọn mày chơi gì thâm vậy, nghĩ sao kêu tao đi tán tomboy mày, sỉ nhục thẩm mỹ của tao quá.”
“Trời vậy mới nói chứ, tán gái đẹp thì quá đơn giản cho cái thằng tốt mã như mày, phải nâng cấp level lên, giải thưởng tương xứng với công lao chứ mày” Phi giải thích.
“Thôi, tao bỏ cuộc, thể loại đó tao không dám dính vô” Long lắc đầu.
“Sao tao nghe có thằng từng nói tán gái thất bại không có trong từ điển của nó vậy ta?” Quân bóng gió.
“Tụi mày chơi xỏ tao quá, thôi được, tao thử vậy, thời hạn bao lâu.” Long đứng dậy.
“Lần này có vẻ khó, nên cho mày thời hạn một tháng, nếu nó nhận lời yêu của mày, tụi tao sẽ cung phụng mày như nô tì trong suốt chuyến đi vào tháng tới.” Trung kéo Long ngồi xuống.
“Mà mày có chắc chắn nó không thích con gái đó chứ, không tự dung kêu tao đi tán đứa không thích con trai, rõ hâm, mà nhỏ bên cạnh không phải bạn gái nó đó hả.” Long uống thêm ngụm nước.
Phi cười khẩy “Tụi tao điều tra kỹ rồi, nhỏ đó bình thường, chỉ là ăn mặc giống tomboy thôi, nó là thành viên trung thành của cái hội gì mà phát cuồng vì mấy oppa Kim chi, Kim tiêm gì gì ấy, còn nhỏ xinh xinh kia tao nghe đồn nó đi chơi với mấy ông anh khóa trên cũng ghê lắm, nên chỉ là bạn thân thôi.”
“Tao thấy vụ này hay đấy, đổi mẫu mới đi, toàn mấy em bình hoa di động chán rồi, giờ đổi qua tomboy đi, tán được là một thành công lớn.” Quân tỏ ý tán thành.
“Thế khi nào bắt đầu” Long hỏi.
“Ngay chiều nay luôn, chiều nay nó có tiết dạy vẽ cho mấy nhóc ở làng trẻ SOS lúc 3h, mày đến đó tự tìm cách làm quen đi.” Trung đập đập vai Long
“Xem ra tao không thể không nhận lời, thử thách mới, để xem rồi có đứa sẽ làm nô tì cho tao, haha” Long hả hê.
“Để rồi xem” Quân nháy mắt.
Gần 3h chiều, MiNa đến làng trẻ, tắt máy, cười với chú bảo vệ gác cổng, chú cũng cười lại một nụ cười quen thuộc, MiNa dắt xe vào nhà xe, Long vờ như vừa gửi xe đi ra, nhiệt tình đến dắt xe hộ “Để anh dắt xe em vào giúp cho.”
MiNa hơi bất ngờ vì sự nhiệt tình nhưng không phản đối, Long dắt xe vào nhà xe rồi quay ra cười với MiNa “Ôi còn quên chưa tháo mũ bảo hiểm ra này” Long tự nhiên đưa tay lên tháo mũ bảo hiểm giùm MiNa.
MiNa đứng ngơ, mắt trợn tròn vì chàng trai vừa mới gặp, lần đầu tiên cô gặp con trai mà nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy. Thấy dáng vẻ hơi ngơ ngác trước hành động của mình, Long liền tỏ vẻ xởi lởi “Anh tự nhiên quá làm em ngại à, xin lỗi nhé, tại tính anh vậy đấy, thường hay nhiệt tình giúp mấy bạn nữ, nhất là mấy bạn dễ thương như em hihi.” Rồi đưa tay lên gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng.
“À , không phải đâu, mà sao hôm nay em mới thấy anh ở đây vậy nhỉ, trước kia chưa từng gặp qua” MiNa thay đổi bầu không khí lạ lẫm.
“Quên giới thiệu với em, anh là Long, qua lời giới thiệu của vài người bạn, hôm nay anh đến đây để xin làm tình nguyện viên, dạy đàn ghi ta cho mấy em nhỏ.” Vừa nói Long chỉ vào cây ghi-ta đang đeo trên vai.
“Vậy theo em, em dẫn đến phòng đăng ký, tớ là MiNa, làm tình nguyện viên dạy vẽ ở đây 3 năm rồi, rất vui được gặp anh.” MiNa chìa tay ra trước mặt.
“Anh cũng vậy, hy vọng sẽ cùng chia sẻ được sở thích hoạt động xã hội” rồi đưa tay bắt tay MiNa.
Vừa đi hai người vừa trò truyện, MiNa phát hiện ra Long học cùng trường Đại Học, trên 2 khóa, có nhiều sở thích giống mình, như đam mê Kpop, đi du lịch, thích nghệ thuật… Nhưng thực tế Long toàn nói những gì mà đám bạn đã điều tra theo một cách tự nhiên nhất, thể hiện chiêu trò tán gái sở trường của mình. Long ngỏ ý xin số điện thoại, nick chat của MiNa và cô cũng không ngần ngại cho Long.
Long khá hài lòng với ấn tượng mở đầu của mình, tổng hợp tình hình cho đám bạn là MiNa có vẻ ngoài tomboy, nhưng là cô gái khá đơn thuần, và dường như chưa trải qua tình yêu, với thể loại con gái này vẫn còn đang mơ mộng, và Long nghĩ mình nên xây dựng mình theo hình thức chàng trai hơi cổ điển, tốt bụng, ấm áp cộng thêm ngoại hình không thua kém các Oppa Kim Chi. Long khá tự tin về khả năng thành công của mình trước thời hạn đã định.
Long thường cố tình xuất hiện trước mặt MiNa theo một cách vô tình, thỉnh thoảng rủ cô đi ăn, đi uống nước, tối đến lại trò chuyện với cô trên face để tìm hiểu thêm về sở thích của cô. Với MiNa mà nói, ngoài Nghi cô bạn thân xinh đẹp đang bận rộn yêu đương với mấy anh chàng khóa trên ra thì ít có ai chịu khó trò chuyện với cô như Long, nên cô cũng có chút cảm tình.
Làng trẻ tổ chức cho những bạn nhỏ được học sinh giỏi một chuyến du lịch Tam Đảo, MiNa cùng một thầy phụ trách dẫn các em đi, Long cũng cố xin đi theo để tổ chức văn nghệ cho các em, cũng theo lời xúi quẩy của Quân, Trung, Phi thì đây có thể là cơ hội tốt để thúc đẩy tình cảm ở khung cảnh thơ mộng.
Long vác theo cây đàn ghi-ta món ruột để lấy lòng các cô gái, đàn hát trên chuyến xe đến Tam Đảo với những bài hát tủ, cậu mãn nguyện trước ánh mắt ngưỡng mộ của các em nhỏ và sự chăm chú của MiNa.
“Anh đàn hát hay thật đấy” MiNa nói với Quân khi vừa xuống xe.
“Chơi chơi bình thường ấy mà, không cần khen đâu” Long cười tươi rói, tiện tay xách hộ hành lý cho MiNa luôn. MiNa có chút xốn xang trước sự ấm áp của Long.
Đêm đó, sau khi đốt lửa trại và chơi trò chơi, các em nhỏ đi ngủ trước, Long rủ MiNa đi dạo ở con đường mòn gần trạm nghĩ, gió mát lạnh mùa hè, ở đây nhiệt độ thấp hơn, mặc mỗi chiếc áo pull ngắn tay nên MiNa rùng mình, Long tháo áo sơ mi bên ngoài khoác cho MiNa, ánh mắt cô đầy cảm động, còn Long thấy thích thú vì mọi sự diễn ra khá giống kế hoạch. Hai người ngồi trên ghế đá dưới một tán cây to nhìn trăng sáng. Long nhìn MiNa hồi lâu rồi lên tiếng. “MiNa này”.
“Sao anh” MiNa quay sang nhìn Long.
“Hình như anh thích em mất rồi” Lời từ trong miệng Long tuôn ra suông sẻ như dự định, ánh mắt tỏ ý cười.
MiNa ngẫn người một hồi lâu “Nhưng… nhưng ngực em lép lắm.”
Long trố mắt nhìn, sốc với câu nói của MiNa, thầm nghĩ “Đây là cái thể loại gì đây, đang từ chối tôi sao”
Nhưng rồi cậu cố trưng ra bộ mặt cười gượng gạo “Ừ thì… ngực bự cũng không phải style của anh, nên… ừ ngực nhỏ cũng không sao, vậy cũng dễ thương mà… hic”
Nói xong câu đó, Long như muốn vả vào mặt mình, tình huống này gọi là trớ trêu sao, Long cắn răng chịu đựng, gần như muốn độn thổ vì câu chuyện đi lệch hướng hơi xa.
“Nhưng trước đây chưa từng có ai nói thích em, bạn bè ai cũng nói em giống con trai, kêu em không có sức hút” MiNa bối rối.
“Chắc họ chưa nhìn thấy được sự đáng yêu của em thôi” Long lơ đễnh nhìn xung quanh rồi dứng dậy “MiNa này chắc em hơi khó xử về việc anh thích em, coi như anh chưa nói gì nhé, khuya rồi về ngủ thôi.”
Suốt đường về, mặt Long đăm đăm nghĩ đến cảnh bị lũ bạn cười nhạo, không nói lời nào, MiNa chốc chốc lại nhìn Long như muốn nói gì rồi lại thôi.
“Cái gì, cậu nói như vậy thật hả, sao hài quá vậy, tớ mà là anh chàng kia chắc độn thổ tại chỗ mất” Nghi nằm cười lăn lộn trên giường MiNa khi nghe bạn thân kể chuyện.
“Mà tớ nói thật cơ mà, có nói gì quá đâu” MiNa xị mặt.
“Biết vậy, nhưng người ta thích cậu thì người ta cũng tự biết điều đó thôi, cần gì cậu nói, tớ đã nói cậu rồi, cậu có duyên ngầm lắm, chẳng qua cứ không để ý đến bề ngoài, ăn mặc cứ như một cậu nhóc, giờ thì có người đã nhận ra được điểm thu hút của cậu rồi đó.” Nghi mừng cho bạn.
“Mà bữa giờ chả có nói chuyện nữa, chắc anh ấy ngại, tớ cũng ngại lắm cơ, không biết mở lời sao” MiNa than thở.
“Thì có số điện thoại với nick chat mà, lên nói chuyện lại đi, thoải mái thôi, nói với anh ta là do cậu không tự tin lắm về ngoại hình của mình” Nghi tư vấn.
Tình cảnh của Long cũng không khá khẩm hơn là mấy khi kể cho lũ bạn nghe về lời tỏ tình dở hơi của mình, nhìn mặt Long và tưởng tượng ra cảnh tượng khi nhận được lời đáp trả là “ngực em lép” làm cho Quân, Trung, Phi cười ngoác miệng, không ngậm lại được.
“Thôi đủ rồi đó, tao nói tụi bây để xem có gì tư vấn cho tao không, chứ ở đó mà cười sỉ nhục, tao đi á nhe." Long hơi bực.
“Rồi rồi, không cười nữa, theo tao thấy thì, nhỏ đó nói vậy vì nó không tự tin về ngoại hình thôi, sợ không xứng với mày đó, chứ không phải mang ý từ chối đâu, nó khá chân thật khi nói ra nhược điểm của mình, chứng tỏ nó cũng nghiêm túc khi nghe mày tỏ tình, nên mày cứ tiếp cận, đừng bỏ giữa chừng.” Quân tỏ vẻ hiểu biết.
“Tao cũng nghĩ vậy, con gái không dễ mà nói ra điều đó đâu, nhỏ này theo mày nói cũng dễ thương đấy, không sợ xấu mặt trước người khác” Phi hùa theo.
“Cứ tiếp tục theo kế hoạch của mày thôi” Trung thúc đẩy.
Gần khuya, Long vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để mở lời lại với MiNa để cô không ngại, thì MiNa đã vào khung chat chào Long trước.
“Xin lỗi anh, vì bữa trước làm anh khó xử nhé, thiệt ra lần đầu tiên được tỏ tình em hơi lúng túng” Kèm theo một icon bẽn lẽn.
“A, ha, em vẫn còn để bụng hả, anh đâu nghĩ gì đâu, anh thấy rất dễ thương đó chứ, rất chân thật, và khác biệt, chỉ là do lúc đó, anh nghĩ em ngại nên anh im lặng thôi.” Kèm theo icon cười lớn.
“Vậy em có cảm tình với anh xíu nào không” Long hỏi, kèm icon suy tư.
“À, thì, có chứ, mà mình gặp nhau cũng chưa lâu lắm nên em không chắc lắm về tình cảm của mình, em cũng có hơi thích anh…..” MiNa thành thật
“Anh hiểu mà…thế tụi mình từ từ tìm hiểu nhe…” Kèm một icon chớp mắt.
“Dạ, à mà cuối tuần này tòa soạn nơi em cộng tác vẽ tranh bìa, minh họa có tổ chức party kỷ niệm 10 năm thành lập anh đi cùng em nhé.” MiNa ngỏ ý.
“Được dắt người lạ vào hả?” Long hỏi.
“Dạ được đi kèm một người nữa, mà bạn thân của em cô ấy bận lắm, bận hẹn hò, với học khiêu vũ gì ấy… nên” Kèm một icon cười.
“Thì ra anh là sự lựa chọn thứ 2 hả” Icon mặt xị.
“Không…không phải đâu” Icon lắc đầu.
“Thôi anh biết rồi, thứ 1, hay 2 cũng được, đi ăn ké là vui rồi, mấy giờ em, địa chỉ ở đâu.”
Thỉnh thoảng, cùng đi với Nghi trong trường, MiNa cũng hơi tủi thân mỗi khi Nghi đi đến đâu dường như nơi đó rực rỡ hơn bởi vẻ đẹp của cô nàng, và không khí thì xôn xao hơn hẳn, Nghi không coi ai là người yêu mà chỉ thích đi chơi, hẹn hò cùng vài anh chàng khá nổi khóa trên. Nhiều người thường ác ý gọi cô là người hầu của Nghi, hay là bồ nhí vì ai cũng nghĩ cô bị less. Nhưng Nghi thì không quan tâm, luôn bên cạnh cô, chơi thân từ khi học mẫu giáo, thân đến nỗi, gọi bố mẹ 2 đứa là bố mẹ, và ở nhà nhau tự nhiên như nhà mình.
Thứ 7, 2 tiếng trước khi đến chỗ hẹn MiNa định chơi nguyên bộ quần áo như bình thường vẫn mặc để đi, thì ngay lập tức Nghi xuất hiện, mang nguyên cả túi xách to, phấn son, váy áo, giày cao gót, để giúp bạn mình xinh đẹp hơn. Nghi cho rằng vì ngoại hình rất quan trọng trong mắt bạn khác giới, không được lòa xòa, và nhất là lúc này có người để ý MiNa nên đã đến lúc cô thay đổi.
Duỗi lại mái tóc bob, kẹp thêm lên một chiếc kẹp hoa nhỏ, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, tháo chiếc kính gọng đen to chiếm gần hết khuôn mặt bằng kính áp tròng, mặc trên mình một chiếc đầm đen có sắc ánh kim ôm, trên gối, đi trên đôi guốc cao 10cm, MiNa thấy mình hệt như một tượng sáp, cứng ngắc, không đi đứng được gì hết, mất hết tự nhiên, nhưng Nghi tuyệt đối không cho bạn mình tháo bất kỳ phụ kiện trên tác phẩm hoàn hảo mà mình vừa sáng tạo. Rồi chính cô đưa MiNa đến chỗ hẹn, đợi đến khi thấy Long xuất hiện cô mới tạm biệt rời đi.
Long chọn cho mình một chiếc sơ-mi trắng, quần tây gọn gàng, khoác nhẹ thêm một chiếc áo vest trẻ trung, tóc được chải ngôi tươm tất, đối với Long mà nói chuyện chau chuốt cho bản thân là điều như cơm ăn, vì cậu luôn ý thức được vẻ ngoài cuốn hút của mình với các cô gái, Long tự tin bước vào cổng, và sắp bỏ qua cô gái váy đen đứng chờ ai đó, nhưng khi bước gần tới, một nụ cười trong sáng quen thuộc, làm Long tròn mắt, hơi bất ngờ. MiNa vội bước tới phía Long, quên mất đang đứng trên đôi cao gót không quen làm người cô mất thăng bằng ngã chúi về phía trước, ngay lập tức Long đưa tay ra đỡ, người MiNa dựa vào ngực Long, tim cô đập thình thịch, Long cũng có chút hồi hộp khác lạ. MiNa vội đứng ngay dậy, cười ngại ngùng.
“WOW, em…khác quá, à không xinh đẹp lắm, rất cuốn hút, anh là chàng trai đầu tiên được nhìn thấy bộ dạng này hả?” Long nắm chặt hai tay của mình.
“Do bạn em giúp đấy, em thấy có chút bất tiện, vì lần đầu mặt đồ thế này.” hai tay MiNa nắm chiếc bóp.
“Nhưng thế này người khác sẽ biết được vẻ đẹp của em, một cô gái đáng yêu sau vỏ bọc tomboy, rồi dần em sẽ quen với điệu bộ này đấy… làm tim anh xốn xang mất rồi.” Long khen ngợi.
Mặt MiNa hơi ửng hồng vì lời khen của Long. Long chìa tay ra nắm lấy tay MiNa cùng đi vào trong, như một cặp đôi thật sự. Đêm đó, quả là một đêm đặc biệt của MiNa, khi ai cũng ngỡ ngàng trước sự thay đổi của cô, không ít lời khen ngợi dành cho cô và tò mò vì có bạn trai đẹp trai mà dấu kín. MiNa rối rít nói không phải, trong khi Long cứ cười hàm ý như chuyện đó là thật, rồi vô tư khoác vai MiNa, theo nhiều năm kinh nghiệm của mình thì khi có thể tiếp xúc gần gũi với cô gái, chiếm được lòng cô gái đó sẽ dễ dàng hơn.
Kết thúc buổi tiệc, Long chở MiNa về, trời cũng đã khá khuya, Long đưa tay ra sau kéo tay MiNa vòng ôm eo mình, một tay lái xe một tay cẩm tay MiNa.
“Trước đây anh cũng làm thế này với các cô gái khác sao?” MiNa dựa đầu mình vào vai Long.
“Em là cô gái đặc biệt nhất, đừng quan tâm anh từng yêu ai được không, chỉ cần biết lúc này anh thật sự muốn bên em thôi” giọng Long ấm áp.
“Em ganh tị với họ đấy, nhưng bây giờ thì có khi là hạnh phúc hơn họ” MiNa đưa tay còn lại ôm Long từ đằng sau.
Xe dừng trước cổng nhà MiNa, hai người đứng nhìn nhau một hồi lâu, khi thật sự đối diện với cô thế này, Long cảm thấy MiNa thật sự đơn thuần và đáng yêu, một cô gái đặc biệt, không cố gắng đáng yêu, không cố gây sự chú ý, không làm cho mình xinh đẹp, mà làm người tiếp xúc cảm mến từ từ, và yêu cô lúc nào không hay. Long tiến tới ôm MiNa như có một sức hút thật sự, rồi hôn cô bất ngờ, mắt MiNa mở to, vì nụ hôn đầu tiên trước cổng nhà, rồi mắt cô cũng nhắm lại, cũng để cho sự thuần thục của Long chiếm lấy nụ hôn đầu tiên vụng về của mình. Khi nụ hôn dừng lại, Long cũng quay người lên xe đi, không nói lời từ biệt MiNa, vì thật sự lúc này Long cảm thấy có lỗi vô cùng, trước kia những trò cá độ chỉ là với những cô gái gợi cảm, nhằm chứng tỏ bản thân với bạn bè, nhưng lần này cậu đang làm gì với một cô gái ngây thơ thế này. Long thực sự không biết trò đùa thế này sẽ làm tổn thương MiNa như thế nào, hay chính cậu cũng đang dần yêu mến cô ấy.
MiNa nhìn theo Long đi khuất rồi vào nhà, một đêm khó ngủ với cô gái 20, hay thật sự không muốn ngủ khi lần đầu biết yêu ai đó, khi bạn đang yêu bạn thậm chí không muốn ngủ, vì hiện tại còn đẹp hơn cả những giấc mơ.
“Sao rồi mày, thành công rồi chứ? Tụi tao chắc chắn hôm nay mày sẽ ghi điểm” Trung gọi điện đến lúc khuya.
“Có thể coi như thế, nhưng tao…” Long đang nói dở thì Trung ngắt lời.
“Thế là được rồi, mai tính nhé” Trung cúp máy.
Long quyết định sẽ không chơi trò cá cược này thêm nữa, sáng mai sẽ chấm dứt với lũ bạn, Long không muốn cướp đi tình đầu của một cô gái tàn nhẫn như vậy, mà chính cậu lúc này cũng không định rõ được.
Canteen buổi sáng, Trung, Phi, Quân đang hả hê kể chuyện cho nhau về thằng bạn.
“Gì nó thành công rồi hả, nội công thâm hậu ghê, đúng là chưa từng thất bại, tomboy mà cũng không cưỡng nổi sức hút của nó mà, tội em ấy quá đi.” Quân lắc đầu ngao ngán.
“Vậy là thua nó rồi hả? Chuẩn bị đóng tiền ra đây, để bao nó đi chơi. Tốn kém quá đi.” Phi rên rỉ.
“Ai kêu ngu, tự nhiên chơi cá độ với nó, mà tao không hiểu nổi luôn, tưởng mình thắng rồi chứ, ai dè, nhỏ tomboy MiNa đó mà nó cũng tán được, tao thật bái phục nó luôn, haha.” Trung tặc lưỡi.
Nghi đang mặc bồ đồ thể dục, uống dở hộp sữa, chuẩn bị đến nhà thi đấu học thể dục, đi ngang qua nghe loáng thoáng câu chuyện của mấy anh chàng quen mặt mà cô từng thấy đi với Long, không để ý đến những gì họ nói, nhưng nghe đến tên MiNa, và trò cá cược quái gở của họ thì Nghi không thể nhầm được, điều họ đang nói là đến Long và MiNa, và bạn gái mình đang là nạn nhân của những kẻ này.
Cô quay lại “Xin hỏi, mấy anh đây là bạn của anh Long hả?”
Cả 3 quay lại, thoáng hơi rùng mình, nhận ra đó là bạn thân của MiNa không biết chuyện vừa rồi cô ấy có nghe được tí gì không, bèn cười sởi lởi “Đúng rồi đó em, có gì không em?”
Nghi cười khẩy, rồi rút từ trong túi quần chiếc cột tóc, cột cao tóc lên “Các người còn hỏi tôi là có gì không hả, tôi là bạn thân cái người mà mấy người mới nói đến đó.”
Không kịp để 3 người kia kịp nói gì, Nghi ném hộp sữa xuống sàn, lật tung cái bàn 3 người đó đang ngồi, lôi từng tên đấm tới tấp, Quân tránh kịp, định đứng dậy bỏ chạy, thì bị nghi tung chưởng đá cho một phát vào ngực, ngã xuống sàn. Tất cả những người chứng kiến, há hốc mồm, có người còn rơi cả thức ăn đang ăn ra sàn. Quá bất ngờ vì Nghi trước giờ nổi tiếng trong trường với vẻ ngoài diệu dàng, xinh đẹp như thần tiên, có người gọi cô là “bình hoa di động”, nhưng giờ cô lại đang dùng võ đánh đấm đám con trai bầm dập, phải là người nhiều năm học võ mới có thể phản ứng nhanh gọn, dứt khoát như vậy.
“Các người liệu hồn đó, đừng có mà đi làm mấy cái chuyện vô bổ, đem tình cảm của người khác ra làm trò đùa nữa, đây chỉ là cảnh báo thôi.” Nghi lôi ba lô khi nãy vứt dưới đất, phủi phủi, rồi hậm hực đi ra cửa.
Đúng lúc đó, Long vừa tới, chứng kiến mọi chuyện, Nghi trợn mắt nhìn cậu khinh bỉ rồi bước đi, Long chay theo lôi tay Nghi lại “Thực ra không như cô nghĩ đâu, tôi…thực sự”
Nghi dựt tay mình lại, quay lại vung cho Long một cú đấm vào mặt “Đừng có mà giải thích với tôi, đồ chết tiệt, có tí nhan sắc đem ra cho chó ăn đi, mẹ kiếp, chưa đánh chết các người là may rồi, đừng có bén mảng đến gần bạn tôi nữa đấy, tôi sẽ giết chết mấy người, rồi phanh thây ra đó.”
Trong phòng của MiNa,
Nghi ôm MiNa trong lòng đang khóc rất nhiều, một sự tổn thương đáng ghét, không tội tình gì lại bị mang ra làm trò tiêu khiển, bị lừa gạt tình cảm.
“Mấy thằng đó có mắt không tròng đó, dám chọc bạn tớ, tớ đánh tụi nó rồi, cậu đừng buồn nữa, khóc cho chán đi, rồi tớ chở đi xem phim ma, hét cho thỏa thích rồi hết buồn, coi như mua phải miếng thịt ôi đi, may là ném sớm đi, không ăn vào là đau bụng lắm luôn” Nghi xoa xoa đầu MiNa.
MiNa bật cười, nước mắt lưng tròng nhìn Nghi “Tớ thì mặc kệ đi, cậu thì sao đây, mất hết cả hình tượng thục nữ yêu kiều khổ công gây dựng.”
“Xì, ai thèm quan tâm chứ, cái danh sáo rỗng đó là do mấy đứa dở hơi trong trường tự đặt chứ có phải tớ thích đâu, tụi nó mà biết quá khứ hào hùng của tớ thì đã không dám gọi là mỹ nữ mong manh nữa rồi, mà phải gọi là bà chằn mất, mà lũ khốn kia đúng là ngu mà, dám chọc bạn yêu của nhất đẳng huyền đai karate, chỉ có muốn chết, đánh vẫn chưa sướng tay mà” Nghi hằn học.
Lúc đó điện thoại MiNa reo lên, Nghi cầm lên xem, liền tắt rồi ném xuống giường, điện thoại vẫn reo, Nghi bực tức bắt máy “Thằng khốn, mày ăn đòn chưa đã hả, đừng có làm phiền bạn tao nữa.” rồi cúp máy.
Mặt MiNa hơi lo lắng “cậu đánh anh ta hả, có nặng tay lắm không.”
“Vì biết cái đồ mềm lòng nhà cậu nên chỉ ra tay có 1% sức mà máu miệng nó đã chảy tè le” Nghi kể
MiNa có chút không yên, điện thoại lại reo, Nghi định cầm máy, MiNa cản lại, cô cầm máy lên “Cảm ơn cậu nhưng lúc này để mình tự giải quyết được không, để tự mình dứt khoát, như thế mình sẽ không đau khổ nữa, được chứ.”
“Nhưng…”
“Xin cậu đấy, mình sẽ gặp anh ta nói rõ mọi chuyện” MiNa cầm tay Nghi.
Cô nhấc máy “Anh đang ở đâu…được rồi, tôi sẽ đến.”
“Có cần mình đưa đi không” Nghi không an tâm.
“Không sao đâu, cứ ở nhà đợi tin tốt của mình” rồi MiNa ôm Nghi.
“Có gì gọi cho mình ngay đó” Nghi dặn dò.
Long đứng chờ MiNa ở một ngã tư, đầu đường dẫn vô nhà cô, mặt Long vẫn còn sung vì cú đấm khi sáng của Nghi, MiNa có chút xót xa, vội bước tới, nhưng rồi lại dừng lại. Long đến gần cô.
“Anh xin lỗi, không ngờ mọi chuyện lại tệ thế này.”
“Không ngờ là mọi chuyện vỡ lỡ nhanh quá phải không anh, em không sao đâu” nước mắt MiNa sắp trào ra.
“Thực lòng, anh từng cá cược với bạn bè sẽ tán được em, bắt đầu là mục đích không tốt, nhưng dần tiếp xúc với em, thì tình cảm của anh đã trở nên khác đi, anh không hiểu nổi mình nữa, có thể em không tin, nhưng dần bên em, cảm xúc dành cho em là thật” Long đưa tay định nắm tay MiNa.
MiNa lùi lại “Anh không cần an ủi em đâu, em thực sự không giận anh đâu, cho dù giả dối, đùa cợt cũng được, nhưng em vẫn cảm ơn anh, vì nhờ anh trong thời gian ngắn ngủi đã cho em những rung động thật khác mà lần đầu tiên trong đời em có được, cảm ơn anh vì đã xuất hiện, giờ thì em về với chính mình anh nhé, tạm biệt anh.”
Nước mắt cô rơi, cô quay lưng bỏ chạy, Long chạy theo ôm MiNa từ đằng sau, cô không vùng vẫy “Xin anh đừng làm em ảo tưởng nữa, buông tha cho em đi, em không đủ can đảm chống cự với những tổn thương này đâu.”
Long càng ôm chặt hơn “Xin em, hãy nghe anh nói, sáng nay anh đang còn mông lung về cảm xúc của mình, không biết tình cảm của mình dành cho em có thật hay không, hay chỉ là do diễn quá mà thành. Nhưng khi Nghi đấm cho anh một phát thật đau anh đã nhận ra rằng trái tim anh không có giả dối, bắt đầu là giả với trò đùa tai hại của anh đưa anh đến bên em, nhưng ngay lúc này đây, lời anh nói là thật.”
“Có thể em không quá xinh đẹp, không sở hữu thân hình gợi cảm, em tự tin về bản thân, về ngoại hình, nhưng em lại làm người khác thích em từ sự chân thật, đáng yêu, một sự cuốn hút từ chính con người em, chứ không phải cố gắng tạo nên, và thực sự anh đã dần trở nên yêu mến em. Anh xin lỗi, anh có thể chịu trừng phạt vì lỗi của mình, nhưng lời anh lúc này đây là từ đáy lòng mình của một thằng đê tiện, sở khanh, xấu xa, lừa gạt…”
MiNa quay người lại, bịt miệng Long để Long không tự chửi mình nữa, vô tình bắt gặp ánh mắt Long
“Anh yêu em” Long nhìn MiNa chân thành nói chậm rãi.
“Nhưng…” MiNa định nói gì đó.
“Anh yêu em, dù ngực em có lép anh cũng khôg quan tâm đâu” Long cười.
MiNa cười ngại nhìn Long “Em đâu định nói vậy đâu, em chỉ muốn nói là , em cũng yêu anh, đồ đểu à.”
MiNa đưa tay lên xoa vết thương trên mặt của Long, Long nắm lấy tay cô rồi ôm cô thật chặt vào lòng.