"Look again at that dot. That's here. That's home. That's us. On it everyone you love, everyone you know, everyone you ever heard of, every human being who ever was, lived out their lives. The aggregate of our joy and suffering, thousands of confident religions, ideologies, and economic doctrines, every hunter and forager, every hero and coward, every creator and destroyer of civilization, every king and peasant, every young couple in love, every mother and father, hopeful child, inventor and explorer, every teacher of morals, every corrupt politician, every "superstar," every "supreme leader," every saint and sinner in the history of our species lived there-on a mote of dust suspended in a sunbeam.
The Earth is a very small stage in a vast cosmic arena. Think of the endless cruelties visited by the inhabitants of one corner of this pixel on the scarcely distinguishable inhabitants of some other corner, how frequent their misunderstandings, how eager they are to kill one another, how fervent their hatreds. Think of the rivers of blood spilled by all those generals and emperors so that, in glory and triumph, they could become the momentary masters of a fraction of a dot.
Our posturings, our imagined self-importance, the delusion that we have some privileged position in the Universe, are challenged by this point of pale light. Our planet is a lonely speck in the great enveloping cosmic dark. In our obscurity, in all this vastness, there is no hint that help will come from elsewhere to save us from ourselves.
The Earth is the only world known so far to harbor life. There is nowhere else, at least in the near future, to which our species could migrate. Visit, yes. Settle, not yet. Like it or not, for the moment the Earth is where we make our stand.
It has been said that astronomy is a humbling and character-building experience. There is perhaps no better demonstration of the folly of human conceits than this distant image of our tiny world. To me, it underscores our responsibility to deal more kindly with one another, and to preserve and cherish the pale blue dot, the only home we've ever known"
Trans:
Và trái đất của chúng ta, nơi mà con người với trí tuệ bé nhỏ nghĩ rằng là trung tâm của vũ trụ, nơi mà mỗi con người cho rằng mình thật là quan trọng và đặc biệt, trái đất đó chỉ là một chấm mờ nhạt, một chấm mờ nhạt màu xanh, có kích thước nhỏ hơn 1 điểm ảnh nằm ngay giữa luồng sáng thẳng tạo ra bởi việc chụp ảnh quá gần mặt trời.
"Bạn hãy nhìn cái chấm nhỏ xíu đó, đó là nhà của chúng ta. Tất cả mọi người bạn yêu, tất cả những người bạn biết, tất cả những người bạn chỉ nghe nói, tất cả con người từ cổ đại đến bây giờ đã sống và đã chết ở trên đó. Những niềm vui và nỗi buồn, những đau khổ và hạnh phúc tưởng như có thật, những thợ săn và con mồi, những anh hùng và kẻ hèn hạ, những thợ xây và kẻ phá, những ông vua và kẻ chăn cừu, những cặp tình nhân và kẻ thù, những người mẹ và đứa con mới sinh, những nhà bác học và kẻ ngu ngốc, những kẻ tham nhũng và người chính trực, những ngôi sao ca nhạc và điện ảnh, những kẻ tội đồ và những vị thánh, những giáo chủ và tín đồ sùng đạo, những kẻ ngông cuồng và người vĩ đại... tất cả lịch sử của loài người đã và đang sống ở đó, trên một chấm bụi lơ lửng trong một dải nắng mặt trời..."