Năm tôi 12 tuổi, vì cuộc sống khó khăn nên gia đình tôi phải dọn đến sống ở căn hộ chật hẹp trong một khu chung cư cũ và nghèo nàn. Tại đó, tôi làm quen với Don – thằng bé sống cạnh nhà tôi. Chúng tôi thân nhau vì cả hai cùng tuổi, cùng nghèo như nhau và cùng say mê bóng đá.
Bọn trẻ cùng xóm thường không cho chúng tôi chơi đá bóng vì hai đứa không có được một quả bóng tử tế. Chúng tôi chỉ biết đứng đằng xa nhìn bọn trẻ chơi đùa và chỉ được chơi khi bọn trẻ thiếu người, những lúc đó là khoảnh khắc vô cùng sung sướng của tôi và Don. Thỉnh thoảng, chúng tôi bắt gặp vài quả bóng nằm lăn lóc bên lề đường, nhưng chúng đều đã rất cũ nát. Có lẽ ước mơ lớn nhất của tuổi thơ tôi là có được một quả bóng như ở cửa hiệu bán đồ thể thao.
Chúng tôi thường cuốc bộ đến khu trung tâm sang trọng để ngắm nhìn những quả bóng bày trong các tủ kính và tưởng tượng cảnh đến một lúc nào đó lũ bạn sẽ phải trầm trồ thán phục khi nhìn quả bóng hàng hiệu của chúng tôi. Với quả bóng đó, chắc chắn tôi sẽ ghi bàn nhanh như chớp.
***
Một lần, Don bàn với tôi ý định lấy cắp quả bóng. Tôi thật sự sợ hãi vì biết rằng điều này là hoàn toàn sai. Nhưng Don đã thuyết phục tôi rằng chính nó sẽ làm việc đó, còn tôi chỉ cần tìm cách đánh lạc hướng người bán hàng. Cuối cùng, tôi đành đồng ý.
Tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ khi giả vờ quan tâm đến một chiếc áo thể thao treo ở cuối gian hàng. Khi ấy, Don mặc một chiếc áo khoác rộng, nhẹ nhàng giấu quả bóng vào dưới áo, kẹp bóng vào nách rồi bước ra khỏi cửa hiệu. Vài phút sau, tôi cũng bước ra theo. Vừa bước ra khỏi cửa, tôi nghe một giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Tôi quay lại và thấy cô Norma, người thường cùng đến nhà thờ với gia đình tôi mỗi sáng Chủ nhật. Cô hỏi tôi đang làm gì ở cửa hiệu. Tôi vô cùng bối rối nên ấp úng không biết trả lời như thế nào. Cô nói cô đã thấy Don lấy cắp quả bóng và cô biết tôi là người tiếp tay cho Don.
Ban đầu, tôi cố biện minh cho sự vô can của mình nhưng sau đó tôi lo sợ gia đình và bạn bè biết được chuyện này. Cô Norma yêu cầu tôi gọi Don quay lại để trả quả bóng. Don đang đứng đợi tôi bên ngoài và khi nghe tôi kể lại mọi việc, Don kiên quyết không quay lại cùng tôi mà đưa tôi quả bóng. Trước khi chạy đi, Don nói, nếu muốn, tôi hãy tự mình quay lại cửa hàng đó.
Tôi bối rối cầm quả bóng quay lại chỗ cô Norma. Tôi không biết phải làm như thế nào. Tự thú một mình ư? Tôi không đủ cam đảm. Cô Norma bỗng nhiên im lặng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, như muốn tìm kiếm biểu hiện của sự ăn năn, hối lỗi. Tôi quay đi để lảng tránh ánh mắt ấy. Cuối cùng, cô bước đến, nắm chặt tay tôi và kéo tôi vào cửa hàng. Cô trả quả bóng và xin lỗi ông chủ vì sự khờ dại của tôi. Tôi đứng bên cạnh cô mà không biết nói gì. Sau đó, cô rút ví ra và trả tiền quả bóng đó. Tôi sững người vì ngạc nhiên.
Cô trao quả bóng cho tôi rồi nghiêm khắc nói:
- Johnny, con hãy về nhà! Quả bóng này cô tặng con. Hy vọng đây lần cuối con phạm lỗi. Chuyện này chỉ có cô và con biết thôi!
Quả thật như vậy, trong những lần đi lễ tiếp theo, tôi không thấy cô Norma nói gì với bố mẹ tôi. Cô vẫn hỏi thăm gia đình tôi và quan tâm đến việc học hành của tôi như bình thường. Tôi thầm cảm ơn cách cư xử tế nhị của cô.
Nhiều năm sau, công việc của bố mẹ tôi ngày càng ổn định, chúng tôi chuyển đến nơi ở mới. Đến tận bây giờ, tôi vẫn giữ quả bóng ngày xưa. Nó luôn nhắc nhở tôi về sự bồng bột của tuổi trẻ. Nếu không có cô Norma, chắc hẳn cảm giác hối hận trong lương tâm luôn ám ảnh và dằn vặt tôi mãi.