Nắng hanh vàng lan nhanh vào khung cửa sổ màu tím, nhành hoa lan theo gió khẽ đong đưa. Tiếng nhạc vang lên trong không gian êm ái của căn phòng nhỏ. Em nhắm nháp ly cà phê đen tuyền sóng sánh trước mặt, lòng chợt thoáng nỗi nhớ thầm.
Lại một mùa hạ nữa về, tiếng ve râm rang mang theo chút buồn của tuổi học trò ngày ấy. Cánh phượng ngoài hiên nhà rơi lả tả như những con bướm phơi mình uốn lượn phô vẽ sặc sỡ đẹp mắt. Và vẫn đâu đó trong em hình bóng anh len trong từng hoài niệm, hiện lên đa dạng và phong phú.
Em nhớ ngày chưa quen anh, em vẫn còn nguyên là cô nhỏ vô tư thích đùa nghịch. Thuở ấy trong em chỉ toàn là một màu hồng xinh đẹp. Em không lo âu, không nghĩ ngợi và hằng đêm không thao thức đến phát khóc khi ai đó không nhắn tin đến. Khi ấy em vẫn như chưa từng biết đến khái niệm của những sự buồn, đau, và nhói tim. Em đóng vai người ngoài cuộc trong các cuộc tình của những đứa bạn thân nhìn chúng hạnh phúc, hai má ửng hồng khi vô tình nhắc đến người yêu. Nhìn cô bạn ướt nhòe mi mắt khi bạn trai đòi chia tay, những nụ cười và giọt nước mắt ấy làm em thấy khó hiểu vô cùng. Em tự hỏi phải chăng bao giờ yêu nhau củng phải có những giây phút như thế, phải giận, phải khóc, phải cười và hay mắc cỡ…
Thế nhưng đến ngày quen anh, em thấy thật bình thường đến độ chẳng có gì bình thường hơn. Anh là chàng trai vui vẻ, thích chọc cho người khác cười. Anh hòa đồng và tốt bụng, trong mắt các cô bạn em anh chính là thần vui vẻ, ở đâu có anh ở đó nhất định có nụ cười. Khi anh nói yêu em, em đã giận anh đúng một tháng vì em chẳng thể tin được một người thích đùa như anh mà lại yêu em. Những ngày ấy anh luôn đứng dưới sân trường chờ em tan lớp cùng nhau về , nhưng em luôn làm lơ vòng qua con đường phía đối diện mà đi. Có hôm trời mưa to, anh chờ em ở ngoài hiên phòng bảo vệ, nước mưa vô tình hắt vào anh ướt nhũn. Từ trong lớp em nhìn anh với vẽ khó hiểu, chẳng lẽ anh không biết đi tìm chỗ khác sao? Anh vẫn đứng đó chờ cho đến lúc em tan lớp, nhìn anh ướt hết lòng em chợt mềm lại bước vội ra gặp anh. Chúng mình đi dưới trời mưa to, anh dắt xe bộ, em đi kề bên thỉnh thoảng vẫn bắt gặp ánh mắt anh nhìn trộm em. Không hiểu sao em thấy thật muốn trốn vào đâu đó khi chạm phải ánh mắt anh, nó làm cơn lạnh trong em bay đi mất, hai má chợt nóng bừng vô cớ. Tim em đập loạn xạ trong lồng ngực như chực muốn thoát ra ngoài. Em không dám nhìn anh nữa, em bỗng thấy con đường hôm nay sao khác quá, nó như dài vô tận.
Bỗng anh dừng lại kéo tay em đặt vào lòng bàn tay một chiếc kẹp tóc hình cánh bướm. Em sững sốt nhìn anh bắt gặp ánh mắt biết nói lập tức em cụp mi xuống, hai tay cứ để nguyên như hóa thành tượng gỗ.
“ Mình quen nhau nhé?”
Em không thể tả hết cảm xúc trong em lúc đó nữa, vừa có chút vui vui, vừa có chút ngại ngùng lại vừa có chút hoang mang lo sợ. Em nhìn mãi chiếc kẹp tóc trong tay, không dám ngước nhìn anh, nghe trái tim bán đứng lí trí. Em muốn từ chối, nhưng lại không biết nói thế nào. Muốn nói không yêu anh nhưng câu nói không thể thành hình. Cuối cùng trái tim đã chiến thắng tất cả, em nhẹ gật đầu, lén trộm nhìn anh thấy trong miệng anh lóe lên nụ cười hạnh phúc. Ừ có lẽ từ lúc đó mình chính thức quen nhau nhỉ?
Từ ngày đó mỗi ngày anh đều đến đón em tan trường, hai đứa đạp xe vòng qua những con phố đến tối mịt mới về tới nhà. Anh kể cho em nhiều chuyện vui, kể về những cuộc sống của những cậu con trai khi có người yêu. Ở bên anh lúc ấy em thấy mình thật hạnh phúc, lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn trên môi.
Nhưng thế gian đâu chỉ ban cho mỗi con người hạnh phúc và niềm vui, tất cả chỉ là một phút giây thoáng qua để rùi còn ở lại là những sợi ký ức mông lung, lạnh lùng đến nghẹn lòng. Em cũng chẳng nhớ mình chia tay thế nào, nhưng em biết mình đã đau đớn như thế nào khi buộc phải buông tay anh. Anh biết không, lúc biết anh đang ở bên một người khác em chỉ muốn hỏi anh tại sao thôi? Em ghét anh lắm nhưng không kiềm được tim nhớ anh. Thì ra yêu đau khổ đến như vậy, yêu làm con người ta trở thành một con người xa lạ đến thế.
Khi biết anh không còn yêu em nữa, ý nghĩ đầu tiên của em là phải gặp anh để hỏi lí do. Thật ra em đã làm gì sai? Đã yêu anh quá nhiều hay giống anh đã yêu một người khác? Nhưng em chợt nhận ra hỏi những điều ấy cũng chẳng đổi lấy được gì chỉ làm mình thêm đau hơn thôi. Em im lặng, không tìm anh, không hỏi anh và cũng tránh phải gặp anh. Không biết như thế có gọi là chia tay?
Em không khóc, nước mắt không thể làm vơi được nỗi đau trong lòng em, em sợ người khác nói mình yêu đuối, sợ bản thân mình tồn thương chính mình. Nhưng em càng tỏ ra thờ ơ bao nhiêu thì em lại càng đau khổ bấy nhiêu. Em không thể nói cho ai cảm xúc của mình, không thể tìm ai để hiểu mình nữa. Bao giờ em chỉ biết cười để che dấu mình như vậy. Em thật sự hối hận, hối hận khi đã để mình yêu, để mình quen anh để giờ đây em phải tập quên.
Quen và quên sao mà giống nhau nhưng lại cách nhau một trời. Bấy giờ em thấy lòng tràn đầy màu u tối, thất vọng não nề. Tưởng chừng mình chia tay nhau rồi, thế nhưng đến một ngày anh lại tìm em. Em không trốn tránh, đứng trước mặt anh không còn là cô bé ngày nào nữa. Giờ em đã khác, ánh mắt không còn tha thiết như trước, em lạnh lùng nhìn anh, thật ra em vẫn muốn nghe anh giải thích.
Anh và em đi bên nhau, gió lùa vào làn tóc em, hất nó rối tung. Lòng em cũng rối, nhưng bề ngoài em chỉ cười cho qua.
Anh nói thật ra anh rất yêu em, nhưng anh không thể rời xa cô ấy. Em thấy vui thật đấy, có phải lần nào anh cũng làm người khác vui đến vậy không? Yêu một người rồi lại bên cạnh một người, với anh có lẽ tất cả chỉ là một câu chuyện cười mà thôi. Lí do của anh cũng khiến em phải cười cả một ngày đấy, em im lặng muốn nghe anh nói tiếp, biết rằng em sắp không còn trong trò chơi của anh nữa.
Vậy là mình chính thức rời xa nhau, không có nước mắt, không có những lời mắng nhau cay nghiệt. Chỉ có hai lối đi, mỗi người một lối song song mà thôi. Em nói gì nhỉ? Yêu anh nhiều lắm, cũng đau nhiều lắm nhưng em buộc phải buông tay thôi. Em bỏ tay rồi đó, thả nỗi nhớ về anh đi đến tận cùng của đau thương, mong rằng anh hiểu có những chuyện dù rất buồn cười nhưng không phải ai cũng cười được.
Thời gian dù trôi qua rất lâu rồi, nhưng đôi khi mình gặp nhau trong em vẫn thoáng thấy chạnh lòng. Em phải làm sao cho hính bóng anh khuất xa đi. Nhìn chiếc kẹp tóc hình cánh bướm trong tay, em chợt xao xuyến. Nó đã trở thành kỹ niệm đẹp giữa anh và em, cho phép em nhé giữ nó như một ký ức tốt đẹp nhé anh.
Quen rồi quên, tình yêu đó em trả lại cho anh nhé, em không giận anh nữa. Chúc anh bình yên, hạnh phúc nhé…người em từng yêu!
Quen rồi quên
Posted on at