SAO EM KHÔNG THỬ YÊU MỘT LẦN ?

Posted on at




Tình yêu là gì mà ai cũng phải kiếm tìm mãi thế, nó có ngọt không, hay là đắng ngắt nhỉ? Thật là lạ, hàng ngày hàng giờ, thế gian vẫn cứ yêu nhau như thế.
Người ta khóc cười vì nó, rồi đến lúc chia tay lại đau đớn kêu gào đến thương, vậy mà ai cũng cứ thích yêu.
Em, sao em không thử yêu đi một lần ?
Thử yêu lấy một ai đó, để được sẻ chia những chuyện buồn vui trong cuộc sống, được nũng nịu cưng chiều như một đứa trẻ. Để một người xa lạ tập bước vào cuộc sống của em, được cùng em song hành trên con đường đây hoa nắng. Để em xem cái cảm giác “tim đập, chân run, tay lẩy bẩy” nó như thế nào mà thiên hạ cứ đồn thổi nghe ghê gớm lắm. Chắc chắn sẽ phải học cách kìm nén cảm xúc của chính bản thân, em có thể vui cười cả ngày, nhưng lại lã chã nước mắt chỉ vì một câu bông đùa của người-đặc-biệt ấy.
Thử yêu lấy một ai đó, để một đứa con gái chúa vụng về là em nay lại lóng ngóng ngồi đan khăn, móc mũ len từ những đường cơ bản nhất. Em sẽ cùng cô bạn tìm đến cửa hàng đan móc, tỉ mẩn từng mối len một, chầm chậm, nhè nhẹ, cho cả tâm tình cuộn thật chặt, thật khéo. Đôi khi hát vu vơ rồi tự cười khúc khích e thẹn một mình. Đôi mắt em luôn hấp háy một niềm vui gì chẳng thốt thành tên.
Thử yêu lấy một ai đó, để những chiều đông, cùng anh, dạo phố. Nắm tay nhau cùng đi mua sách, ngồi cà phê một góc quán quen, nếm cái vị gió mùa về len lỏi từng kẽ tay một. Để em được siết chặt, ấm áp, ngọt đến say mê. Và tối tối đợi chờ những tin nhắn yêu thương, những cuộc gọi kết vội, những nụ hôn bất chợt, thật nồng, thật sâu.
Cứ đi đi em, đi vì ngày mai có nắng. Vì yêu thương của tương lai đang vẫy gọi, của thực tại mơ hồ em vẫn chưa biết bước về đâu. Dưới chân cầu vồng, hạnh phúc sẽ dang rộng vòng tay mà ôm lấy em, vỗ về an ủi. Tình yêu đâu phải là cho vay rồi trả, đâu phải cứ vẽ ra thế nào nó sẽ đi đúng đường như thế đâu. Chúng ta đến với yêu thương, không phải để tìm một người hoàn hảo, mà là để học cách xem một người không hoàn hảo một cách hoàn hảo.
Trong cuộc đời này, nếu em không tự nắm lấy cho mình một người để yêu, thì bàn tay ấy sẽ được một một bàn tay khác nắm lấy. Con đường hạnh phúc luôn mở lối cho tất cả, chỉ khác là liệu em có biết nhận lấy món quà ban tặng em không. Hãy tự viết nên bản tình ca của chính em, đừng e ngại. Vì dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của em rồi.



About the author

160