Rồi trao hết hy vọng vào tôi, cô ấy nói cho tôi tên, tuổi, địa chỉ nơi mà cô ấy đã cho đi đứa con riêng. Cô ấy bảo với tôi rằng, nếu yêu thương cô ấy thật lòng hãy phát tâm từ thiện mà cưu mang giúp đứa con riêng của cô ấy dù cho đòi hỏi này của cô ấy thật quá đáng. Nhưng nguyện vọng lớn nhất của cô ấy trước khi mất là muốn tôi đi đón đứa bé đó để nó được sống cùng với con gái tôi trong 1 mái nhà. Tất nhiên là tôi phải tha lỗi cho cô ấy vì đã lừa dối tôi.
Ngay lúc hấp hối, vợ tôi vẫn bảo tôi, việc đón hay không đón đứa nhỏ là tùy thuộc vào việc tôi có tha thứ và rộng lượng với bí mật này không. Song vợ tôi vẫn muốn tôi dang tay mà tha thứ cho cô ấy tất cả. Chỉ có như vậy, cô ấy mới ra đi được thanh thản và yên tâm.
Tất nhiên lúc ấy, tôi rất sốc với những gì vợ tiết lộ lúc nhắm mắt xuôi tay. Lòng tôi thật sự không thể tha thứ cho vợ ngay được. Bởi có nằm trong mơ, tôi cũng không thể hình dung được vợ mình lại có một quá khứ như thế. Nhưng để vợ yên lòng ra đi, tôi cũng đành phải hứa với người sắp chết rằng, tôi sẽ đi tìm lại đứa con đã thất lạc mấy năm nay cho cô ấy.
Từ hôm vợ tôi mất đến nay đã 15 ngày. 15 ngày vừa rồi trôi qua, tôi vẫn cứ canh cánh suy nghĩ về bí mật được tiết lộ từ chính lúc vợ tôi hấp hối. Tôi vừa muốn đi tìm đứa con riêng của vợ theo địa chỉ cô ấy bảo, vừa muốn “nuốt lời” không đi tìm lại cháu. Tôi vẫn rất hận vợ vì không biết tại sao cô ấy lại phải giấu tôi? Tại sao tôi không có mặt trong quá khứ ấy của vợ mà giờ lại phải chịu trách nhiệm nuôi nấng và dạy dỗ một đứa trẻ không phải là con tôi?
Nhưng thật sự, tôi rất thương vợ của tôi. Chỉ có điều ngay lúc này đây, dù cho cô ấy đã mất, tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này. Tôi có nên thực hiện di nguyện của vợ trước khi mất hay tôi cũng có quyền ích kỷ?