Hạnh phúc mang hình một nụ cười có thể kéo tớ qua cả mùa đông, mang hình một giọng nói vẫn gọi tên tớ như bao người khác nhưng đối với tớ lại cực kỳ đặc biệt.
Hạnh phúc mà mọi người thường hay nói đến, đối với tớ vô cùng trừu tượng. Nhất là về khía cạnh tình yêu, tớ lại càng chẳng thể hình dung. Thế nhưng không biết từ lúc nào, hạnh phúc mà tớ thấy lại bắt đầu có hình hài rõ ràng.
Có phải nó mang hình chiếc xe vẫn đèo tớ mỗi chiều lộng gió? Tớ ngồi sau líu lo với những câu chuyện không đầu không đuôi, nhưng người ngồi trước lại vui cười tít mắt. Mặc buổi sớm hay những tối muộn, mặc yêu đời hay qua những khó khăn, nó luôn kiên tâm cùng tớ rong ruổi. Quãng đường về nhà vì thế mà yên bình đến lạ.
Hay là nó mang hình quán nước tớ hay đến? Tớ nhất định phải ngồi ở góc thân quen, gọi món đồ uống thường gọi, vẫn làm nhiều trò trẻ con và ngốc xít, chỉ có người ngồi cạnh là không bao giờ than vãn, chỉ ngồi cạnh, và nhìn tớ làm trò ngốc. Tớ hay dỗi và ương bướng, tớ thích mè nheo nhưng lại khó bảo, vậy mà vẫn có người chịu khó chịu khổ cùng tớ trải qua rất nhiều ngày mưa nắng. Để giờ đây tớ muốn nói lời cám ơn tới ai kia nhiều lắm!
Cũng có thể nó mang hình chiếc cổng trước nhà tớ? Những đêm về nhà khi thành phố sắp say giấc, ánh đèn vàng in dài hai chiếc bóng bên góc đường vắng, luyến lưu! Có người luôn đợi tớ bước vào nhà rồi mới yên tâm quay trở về. Đó là cảm giác an toàn và dễ chịu nhất vào mỗi cuối ngày mà tớ thật sự may mắn có được.
Nhưng sau tất cả, tớ nhận ra một điều khác, rất khác…
Hạnh phúc mang hình một cậu trai cao lớn với bờ vai vững chãi, một tấm lưng lớn ấm áp mỗi lần chực ngã. Hạnh phúc mang hình một nụ cười có thể kéo tớ qua cả mùa đông, mang hình một giọng nói vẫn gọi tên tớ như bao người khác nhưng đối với tớ lại cực kỳ đặc biệt. Và dường như trong tim tớ, đã bắt đầu gọi tên ai đó là hạnh phúc…
Tớ gọi tên cậu là hạnh phúc.
Tay nằm trong tay trầm ngâm một lúc,
Cậu phì cười bảo tớ thật trẻ con.
Tớ gọi tên cậu là hạnh phúc.
Bỗng thấy tình yêu giống loài hoa anh túc.
Tim lỗi một nhịp, cảm xúc lung linh.
Tớ gọi tên cậu là hạnh phúc.
Mỉm cười một chút rồi vùi đầu làm nũng.
Cậu bảo tớ mè nheo kinh khủng,
Ờ thì cũng đúng nhưng mà tớ dễ thương!
Tớ vẫn thích gọi cậu là hạnh phúc,
Mặc cậu giận, bỏ đi mất hút.
Thế là tớ giả đau một chút, cậu liền tức tốc đua chạy về ngay.
Cơ mà nếu cậu không thấy nó hay,
Vẫn một mực không chịu làm hạnh phúc.
Thì cậu làm gì đó khang khác một chút,
Như làm điều tuyệt vời nhất trong tim tớ, có được không?