Tittle: The Wolf and The Red Mage
Author: KCNN
Disclaimer: Teen Wolf không thuộc về tôi, Sterek cũng không nốt *gào khóc*
Pairing: Derek/Stiles (main)
Rating: T
Genre: SA/YA, AU, supernatural, humor, angst, violence
Summary:
Đây là thế giới mà người sói đã không còn là sinh vật mà con người chỉ được nhìn thấy trong trang sách và phim ảnh nữa, cũng là nơi mà mọi chủng tộc đáng lí chỉ tồn tại trong tưởng tượng ngang nhiên xuất hiện dưới ánh mặt trời. Và đây cũng chính là thế giới mà thợ săn đã không còn im lặng cầm vũ khí và đi săn trong bóng tối nữa.
Mặt đất trở thành chiến trường. Lãnh thổ bị chia tách bởi mọi thế lực. Thế giới điên cuồng lung lay, ngay tại mép của bờ vực sụp đổ.
Con người bị đạp ra khỏi vị trí đứng đầu trong chuỗi thức ăn. Trở thành những con mồi yếu ớt, sợ hãi và luôn tìm cách trốn chạy, khỏi những con quái vật mà họ đã không còn có thể kiểm soát.
Một cuộc chiến không nhìn thấy hồi kết.
Ai sẽ là kẻ sống sót cuối cùng trước ngày tận thế?
~*~
Author: KCNN
Disclaimer: Teen Wolf không thuộc về tôi, Sterek cũng không nốt *gào khóc*
Pairing: Derek/Stiles (main)
Rating: T
Genre: SA/YA, AU, supernatural, humor, angst, violence
Summary:
Đây là thế giới mà người sói đã không còn là sinh vật mà con người chỉ được nhìn thấy trong trang sách và phim ảnh nữa, cũng là nơi mà mọi chủng tộc đáng lí chỉ tồn tại trong tưởng tượng ngang nhiên xuất hiện dưới ánh mặt trời. Và đây cũng chính là thế giới mà thợ săn đã không còn im lặng cầm vũ khí và đi săn trong bóng tối nữa.
Mặt đất trở thành chiến trường. Lãnh thổ bị chia tách bởi mọi thế lực. Thế giới điên cuồng lung lay, ngay tại mép của bờ vực sụp đổ.
Con người bị đạp ra khỏi vị trí đứng đầu trong chuỗi thức ăn. Trở thành những con mồi yếu ớt, sợ hãi và luôn tìm cách trốn chạy, khỏi những con quái vật mà họ đã không còn có thể kiểm soát.
Một cuộc chiến không nhìn thấy hồi kết.
Ai sẽ là kẻ sống sót cuối cùng trước ngày tận thế?
~*~
CHAP 1
Hắn ngửi thấy mùi máu. Nồng nặc ngay trên đầu lưỡi.
Hắn cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung rinh. Hoặc có thể là cả thế giới.
Hắn nghe thấy nhịp tim đập loạn xạ trong lòng ngực của một ai đó. Lạ lẫm hay quen thuộc, hắn không phân biệt được.
Trước mặt hắn là một khung cảnh mờ nhạt giống như một bức tranh bị dội nước, tồn tại nhưng mông lung và vô nghĩa. Derek cố mở to mắt nhưng không tài nào làm được. Mọi thứ cứ như đang từ chối để hắn làm điều đó, không để cho hắn nhớ rõ được những gì đã, hoặc là đang diễn ra.
Derek chỉ mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay lạnh ngắt, đang siết lấy tay hắn. Nhớp nháp.
Và rồi hắn nhìn thấy được.
Mọi thứ…chỉ là một đôi mắt màu vàng hổ phách. Trong vắt như nắng mặt trời, nhưng quá đổi dịu dàng để là cái thứ ánh sáng chói chang kia. Không, chúng đơn thuần là sâu thẳm và ấm áp, như hoàng hôn cuối những ngày sắp tàn.
Đôi mắt ấy khẽ nhấp nháy, hắn vẫn ngẩn ngơ cả người. Và rồi mùi máu.
Sự sợ hãi không tên trào dâng, trong vô thức hắn vùng vẫy, hoảng loạn và cố chạy trốn. Và rồi màu nắng chiều kia biến mất.
Derek ngộp thở.
Đừng bắt Derek! Xin đừng đem anh ấy đi!
Mọi thứ hắn nhìn thấy hóa đỏ.
Ai đó kêu gào, và bụng hắn đau quặn thắt lại. Móng tay bấu chặt vào cổ. Hắn muốn nôn mửa.
Làm ơn! Xin các người...
Có một người đang gọi tên hắn. Là ai? Hắn không nhìn thấy.
Derek, trả Derek lại đây!
Người đó, đang khóc ư?
Derek…
Derek!!
____
Derek bừng tỉnh.
Hắn thở gấp rút. Dồn hết sức để thở. Không khí cứ nghẹn lại ở cuống họng, lòng ngực như có mấy trăm hòn đá tảng đè lên.
Mồ hôi chảy thành dòng bên thái dương, tay chân tê rần như vừa bị sốc điện, hắn chỉ còn biết nằm im, cố trấn tĩnh và điều khiển từng hơi thở năng nhọc. Đôi mắt màu nâu lục mù mờ, trợn to để rồi chỉ nhìn thấy một bầu trời đêm đen như mực, thỉnh thoảng có vài gợi khói lan ra. Mọi thứ bị sự im lặng bao trùm lấy. Hắn vẫn nhìn chòng chọc lên trời, nhận ra một điều là đã không còn nghe thấy bất kì ai gọi tên nữa. Thế nhưng điều đó chẳng làm Derek bình tĩnh hơn được chút nào. Đầu hắn bắt đầu nhức âm ỉ, mái tóc sẫm màu bết cả lại, vẫn cứ là hậu quả thường xuyên của những cơn ác mộng.
Hắn cố hít thật sâu. Nhịp tim đập điên loạn trong ngực của Derek cứ như đang cố thét hết cỡ vào cái lỗ tai nhạy cảm của chính hắn. Đến lúc bình tâm lại được một phần, hắn mới dần cảm nhận được cái nhức nhối đau rát như bị quét lửa lên khắp cơ thể. Bỗng nhiên thân nhiệt nhất thời lạnh toát, tuyệt nhiên không phải vì sương đêm trong khu rừng. Hắn lặng nghiêng đầu nhìn xuống. Tiếng xích leng keng vang lên khi Derek cựa mình động đậy.
Ồ. Tuyệt.
_ Ngủ không được à?
_ …
Derek không đáp. Hắn chỉ im lặng ngồi dậy, dịch người để dựa một phần của cái tấm lưng nhơ nhuốc vào thân cây khô to đùng phía sau. Đã chẳng còn nhớ nổi bao nhiêu ngày rồi hắn phải giữ cái thân người bẩn thỉu này. Nhưng điều đó không thay đổi được cơ thể lực lưỡng và rắn chắc, đẹp như điêu khắc của Derek, chi chít những vết thương đã khép miệng nhưng không thể nào lành lặn được. Tiếng gông xiềng lê theo từng cử động một. Những sợi xích tẩm đầy bã sói.
Không ngăn nổi cơn bực mình, Derek gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt hắn lóe đỏ nhưng rồi lại vụt trở về màu sắc ban đầu. Hắn yếu sức quá rồi…
_ Đừng có như một con sói chanh chua thế mà!
Lần này thì Derek làm ngơ luôn.
_ Tôi cũng ngủ không được này, ban đêm trong rừng lạnh quá à!
_ …
_ Bên lãnh thổ người sói có lạnh thế này không? Tối anh có hay thấy lạnh không? Mà có thì chắc cũng không sao nhờ, người sói các anh có thể tự điều chỉnh thân nhiệt mà, hỏi ngu thật…
_ …
_ Mấy hôm nay cứ phải ăn chuột mãi, tại sao trong một cái rừng lớn như này mà chỉ toàn chuột cơ chứ? Lũ chuột khốn kiếp. Ôi cái bụng tôi nó cứ trướng mãi, ngày mai chắc chắn phải săn cho bằng được một con thỏ hay-
_ Cậu im đi được không Stiles?!
_ Tớ có làm gì cậu đâu!
_ Cậu cứ lải nhải suốt, khuya lắm rồi biết không? Cũng phải để cho người ta ngủ chứ, bao giờ cũng phải chạy vòng vòng vòng theo cậu hết cả ngày, ít ra đến giờ phút này tớ phải được chợp mắt chứ! Cậu hay anh ta không cần nhưng tớ cần!
_ Scott…cậu đang làm tổn thương trái tim cô đơn của tớ đó, phải có ai đó nghe tớ nói tâm sự chứ. Scott? Scotttttttt~ Dậy đi Scott, này mặt mốc dậy điiiiiiii!
_ Làm ơn im đi, xin cậu đấy!
_ Hừ, nhớ mặt đấy! Ngày mai cậu tự mà đi săn, tớ ứ quan tâm nữa.
_ Cái khỉ gì? Ngày nào mà tớ không tự đi săn!!
_ Tớ nhớ không lầm thì lần cuối cùng cậu bước ra ngoài rừng, tức là mới sáng nay, cậu săn được đuôi của một con tắc kè Scott. Một con tắc kè BỰ cỡ bàn tay tớ.
_ Tại nó vùng bỏ chạy kịch liệt quá làm đứt chứ có phải tại tớ đâu! Và làm sao cậu biết được nó chỉ bự cỡ đó??
_ Tại vì tớ là thiên tài. Cũng nhờ ơn cậu mà sáng nay cả lũ suýt nhịn đói.
_ Đừng có mà đổ thừa, cậu cũng chỉ bắt được có mấy con chuột chứ bao nhiêu?
_ Ít ra thì vẫn có đủ đồ ăn cho cả ba, không ai phải ăn đuôi tắc kè cả! Này quí ngài Sói chua nhăn nhó, lên tiếng một cái nào, bênh vực cho công lý đi chứ!
_ …
_ Thấy chưa? Im lặng là đồng ý. Cậu đúng là đồ thua cuộc mà!
_ Anh ta khinh bỉ cậu thì có!
Đêm nay, giống như bao đem khác, hắn lại phải thức trắng, nghe hai thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này cãi lộn về mấy con chuột…và một cái đuôi tắc kè.
Derek cố thở sâu. Làm thế quái nào mà hắn lại bị một thằng nhóc như thế này bắt được cơ chứ?
7 ngày trước
Derek ôm lấy cánh tay phải đầy máu, vết chém lòi cả xương ra trên đó vẫn còn đang liền lại. Mọi giác quan siêu nhạy của hắn nóng lên hừng hực, bản năng thi nhau gào thét, xung quanh là khói lửa mịt mù, cánh rừng đang bốc cháy. Hắn phải nhanh chóng đưa đàn ra khỏi đây ngay.
_ Chúng ta phải nhanh lên…
_ Derek!
Đứng giữa màn lửa dử dội và tàn nhẫn, chẳng hiểu sao mọi thứ chỉ càng làm sống lưng hắn lạnh hơn. Derek quay về phía mà Boyd vừa gọi tên hắn, nín thở thu vào mắt một cảnh tượng có lẽ sẽ ám ảnh hắn cả đời này. Erica nằm lã đi trong lòng Issac, ngực bị một mũi tên đâm xuyên qua, máu phún ra ồ ạt không ngừng, khuôn mặt đầy vết cắt của con bé tái đi xanh lét.
Và những vết thương, chúng không lành.
Issac muốn rút mũi tên đó ra nhưng hai cánh tay nó run rẩy không ngừng. Derek chỉ còn ngửi thấy được mùi của phù thủy và bã sói, tanh tưởi xộc thẳng vào mũi khiến hắn muốn phát bệnh. Hắn hoàn toàn không nghe rõ được hơi thở gấp gáp đứt quảng đó qua tiếng gào thét của những tán cây đang thi nhau đổ rạp, và cả sự sợ hãi của chính bản thân. Boyd quỳ rạp xuống bên cạnh Erica, chộp vội lấy bàn tay bất động, đưa đôi mắt ngập nước cầu cứu nhìn Derek, Alpha của một bầy đàn vô cùng hùng mạnh nhưng bây giờ chỉ còn lại bốn người sống sót.
Phù thủy đã cấu kết với lũ thợ săn, dồn quân lực tập kích vào các khu lãnh thổ của người sói. Sự chênh lệch lớn về lực lượng đã làm cho người sói suy yếu rất nhiều. Và đặc biệt bọn chúng chỉ nhắm vào những Alpha, những con sói đầu đàn. Trại của Derek có đến tám Alpha và hàng chục Beta dưới trướng, đó cũng chính là chốt thứ nhất mà lũ phù thủy liên minh với thợ săn chọn để thực hiện cuộc thanh trừng đầu tiên sau suốt trận chiến khốc liệt này. Tuy xé xác được không ít kẻ thù, nhưng rốt cục họ vẫn không thể thắng. Tất cả đã bị giết sạch. Ennis, Deucalion và Karli… toàn bộ các Alpha đều bị bắt sống. Derek cùng đàn của mình, như thể nhờ một thứ phép màu xa xỉ, đã trốn thoát được khỏi khu vực đó. Nhưng dĩ nhiên mọi thứ không đơn giản chỉ như thế. Con đường duy nhất để tìm lại đồng loại là hướng về phía Đông, họ buộc phải băng qua Địa đạo trung tâm, vùng tử địa mà người ta còn gọi là rừng Trăng Bạc, lãnh thổ không màu.
Đây chính là chiến trường dành cho các thế lực tàn sát lẫn nhau, cái khu rừng mà máu đã vùi thành dòng bên dưới lớp lá khô, nơi mặt trời không còn có thể với tới. Đêm đến, tất cả những gì còn xót là là những chủng loài độc địa không tên, những kẻ săn mồi lạc lối và nguy hiểm, luôn rình rập, ẩn nấp trong vùng đất tối tăm không một ai dám lai vãng. Ở đây không có bầy đàn, không có đồng minh, chỉ có giết chóc và sinh tồn. Nơi chỉ có vào, không có ra.
Derek và các Beta của hắn đã đi được năm ngày trời. Chỉ bấy nhiêu ngày, nhưng Derek đã không còn đếm nổi số lần đụng mặt phù thủy và lũ quái vật của họ nữa. Issac bị thương nhiều đến mức năng lực tự chữa cũng sắp phải kiệt quệ. Boyd bị một đàn Kanima xé mất đi con mắt trái.
Derek có thể là một trong những Alpha mạnh nhất, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ…
_ Erica! - Hắn bước qua xác của đám phù thủy vừa mới bị Boyd cắn xé nát cả xương, đến bên cạnh nữ Beta duy nhất còn lại trong đàn của hắn.
_ De..Derek….
_ Cố lên, chúng ta phải đến được doanh trại ở bên kia ranh giới phía Đông, ở đó sẽ có người giúp đỡ! - Derek rít qua kẻ răng, cố lờ như những hơi thở khó khăn, cố lờ đi nhịp tim đang đập chậm dần. Erica rất ngoan cố, con bé là một trong những người sói mạnh mẽ nhất mà hắn từng biết. Sẽ không có chuyện gì đâu. Sẽ ổn mà.
Hắn toan bế Erica lên, nhưng cô chỉ chật vật mở mắt ra nhìn hắn, mím môi, khẽ lắc đầu.
Máu trên ngực vẫn chảy không ngừng.
Bất chợt Derek phát hiện hắn đã không còn nhìn thấy được màu sắc nguyên thủy trong đôi mắt đã từng một thời ngập tràn sự sống đó nữa. Hắn siết lấy bàn tay còn lại của Erica, để sức nóng của ngọn lửa đang bốc cháy ngoài kia thổi bùng lên mọi gánh nặng tội lỗi trong tim hắn. Không nhớ từ lúc nào, hắn mới lại cảm thấy vô dụng và bất lực đến phát bệnh như thế này. Derek chực nhớ lần sinh nhật mới cách đây hai tháng của Erica, con bé chỉ vừa đúng 17 tuổi.
Issac bật khóc.
_ Tôi sẽ giúp cô ấy.
Boyd quay phắt về hướng phát ra tiếng nói, con mắt trái sáng rực lên màu vàng lạnh ngắc. Derek chớp mắt đã biến hình thành con quái sói khổng lồ, thứ hình dạng mạnh nhất nhưng cũng là xấu xí nhất của một Alpha, nhảy xổ ra trước mặt kẻ lạ mặt. Hắn nhe hàm răng nanh sắc lẽm như lưỡi cưa ra, gầm lên một tiếng thấu cả bầu trời.
Không một ai được chạm vào gia đình của hắn nữa!
_ Bình tĩnh nào sói bự, bình tĩnh~ thấy có người bị thương nên tôi đến với thiện ý thôi mà, một cuộc trao đổi nghe không tệ đâu nhỉ ?
Derek giương cặp mắt đỏ ngầu nhìn kẻ đó, là một thanh niên, một thằng nhóc! Trông cậu ta thậm chí không thể nào lớn hơn Erica được! Nhưng một thằng nhóc bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ dám bước vào khu rừng đầy rẫy quái thú này một mình, đừng nói tới chi cái thái độ ung dung như đang đi dạo thế kia. Lạ nhất là Derek không ngửi được bất kì mùi gì trên người cậu ta, kể cả mùi phù thủy cũng không. Dù cho phù thủy có mạnh đến mức nào, cũng không thể nào che giấu cái mùi tởm lợm của mình được, đặc biệt là với khứu giác của một Alpha.
Cậu ta đứng ngay trước mõm của một người sói đang phát rồ, sẵn sàng cắn đứt đầu bất kì kẻ nào dám cử động nhưng lại không hề tỏa ra một hơi sợ hãi nào, ngược lại còn là một sự tự tin đến rợn người. Thằng nhóc chỉ mặc trên người mỗi một cái áo khoác cũ kĩ có mũ màu trùm màu đỏ che mất đi gần hết khuôn mặt, hai ống tay áo xắn lên để lộ hai cánh tay đầy hình xăm, đôi bàn tay mảnh khảnh đeo găng xỏ ngón. Bên dưới chiếc quần jean rách nát là đôi bốt cao cổ màu nâu đen đế sắt. Derek gừ nhẹ trong cuống họng, vẫn dán chặt mắt vào đống hình xăm kì dị thấp thoáng trên cổ và kéo dài xuống tận dưới lớp áo của gã thanh niên lạ mặt; những thứ cậu ta đang mang trên người, từ vòng tay, dây chuyền hay khuyên tai đều làm từ bạc nguyên chất. Không ngửi thấy mùi vũ khí.
Derek không ngừng phát ra những âm thanh đe dọa, nhưng hắn không tấn công. Thằng bé chỉ nhếch môi cười và giơ hai tay lên như dấu hiệu cầu hòa.
_ Trao đổi ư?
Là Issac lên tiếng. Thằng bé không giấu nổi sự hoảng loạn trong lời nói, chính ngay lúc đó Derek phát hiện ra Erica đã không còn thở nữa.
_ Phải, tôi có thể cứu được cô ấy.
_ Vậy cái giá là gì?
Cậu ta bất chợt chỉ thẳng tay vào mặt Derek, trước cử động đột ngột của đối phương, hắn suýt nữa đã nhe răng tạp đứt luôn cánh tay mảnh dẻ trắng nõn đó theo phản xạ. Nhưng câu nói tiếp theo phát ra từ miệng cậu ta khiến hắn chết cứng.
_ Tôi muốn Alpha của các người.
Tim Derek lệch đi một nhịp.
Tin đồn bấy lâu nói rằng có một tên thợ săn tự xưng là con người nhưng lại mang trong mình pháp thuật mạnh hơn tất thẩy những phù thủy từng được sinh ra trên đời. Không ai biết đó là ai, tên gì, từ đâu xuất hiện, chỉ biết là tên thợ săn này ra tay lùng bắt hết tất cả những Alpha mà gã gặp, với mục đích thật là gì cũng không ai biết rõ. Có người cho là chính lũ phù thủy đã giao cho tên thợ săn làm nhiệm vụ đó, có người thì lại bảo gã làm thế đơn thuần vì muốn có được sức mạnh của các Alpha, nhưng đến nay sự tồn tại và mọi hành tung đó vẫn chỉ là một bức màn sương không ai muốn khám phá.
Chẳng lẽ tên thợ săn đó chính là cậu ta?
Derek không nhớ rõ bản thân đã nghĩ gì lúc đó. Tuy nhiên hắn vẫn nhớ như in nổi đau lặng lẽ truyền đi giữa mối liên kết vô hình của hắn và các Beta, họ không thể mất Derek, nhưng tia hy vọng sống của Erica bây giờ chỉ còn có một. Phải lựa chọn.
Và Derek đã đồng ý.
Ngày xưa hắn vuột mất cả gia đình mình trong ngọn lửa, bây giờ hắn đã có cơ hội thứ hai, hắn sẽ không để bi kịch đó xảy ra lần nữa. Dù cho có phải trả giá bằng mạng sống.
…
Ngay khi Derek trở về hình dáng bình thường, hắn liền ôm chặt lấy Erica thay cho Issac khi thằng nhóc kia bảo rằng phải có một người trong bọn họ giữ chặt cô ấy lại.
_ Cái này sẽ hơi đau đó, cố chịu đựng và đừng có cào rách mặt tôi đấy…
Cậu ta gỡ chiếc găng tay bên phải ra, Derek nhìn thấy ở cả hai mặt của bàn tay đều có ấn ký rất kì lạ, đó không phải là hình xăm, hắn không ngửi thấy mùi mực. Nhưng chúng không hề xa lạ, có thể đó chính là những biểu tượng cổ mà hắn đã đọc từ trong sách rất lâu về trước, nhưng Derek không nhớ rõ. Hắn hiện tại chỉ đang lo làm cách nào cứu sống Erica đang chết dần trong lòng hắn.
Thằng nhóc kề sát lòng bàn tay vào trước vết thương trên ngực Erica, vài giây im lặng không có gì xảy ra, và rồi một làn sóng sức mạnh vô hình chợt bùng nổ, nó đột ngột lướt ngang Derek và hai người còn lại như một cơn sóng thần điên loạn và không bao trước, khiến cả ba nghẹn thở, từng sợi gân máu co thắt rồi lại căng lên, hồn sói trong người họ hú lên từng đợt đầy cảnh báo, bản năng chúng cảm nhận được một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm và đe dọa. Đây, chắc chắn không phải là sức mạnh của một phù thủy.
Những dòng cổ tự trên tay cậu ta sáng dần lên, sau một lúc còn sáng hơn cả ánh lửa đang bao trùm họ. Ánh sáng màu xanh đó bắt đầu chảy ra từ lòng bàn tay trắng nhợt nhạt, lách tách như tia lửa điện, rồi như một dòng nước nhẹ nhàng cuốn lấy mũi tên vẫn còn đang ghim sâu vào ngực Erica, chảy luồn vào bên trong vết thương. Cặp mắt vàng sáng quắc của Erica chợt vụt mở, cả cơ thể co giật liên hồi, con bé gầm lên và bắt đầu vùng vẫy trong cơn đau đớn. Derek liền dùng hai cánh tay cứng như gọng kìm cũa hắn ghìm Erica xuống, mái tóc vàng xõa tung ra trên ngực hắn. Tiếng la hét thống khổ khiến Issac nhắm chặt mắt co rúm vào người Boyd, không muốn nhìn nữa. Derek vội đưa bàn tay mình ra, đặt lên miệng Erica và nghiến răng khi cảm nhận những chiếc nanh dài cắm phập vào da thịt mình.
_ Sắp xong rồi, một chút nữa nào….
Thằng nhóc xoay nhẹ bàn tay, và tiếng rống của Erica lại càng lớn. Như một con sói sắp chết đang quằn quại giẫy giụa. Derek chỉ càng ôm chặt cô hơn, bất chấp bàn tay đã bị cắn nát. Hắn thì thầm những lời cầu nguyện, vô lực gửi đến những vị thần đã bỏ rơi thế gian này từ lâu.
Sau một khoảng thời gian có lẽ chỉ mấy phút nhưng dài gần cả thế kỉ, hắn thoáng nhìn thấy mặt của Boyd giãn ra, mùi bã sói phát ra từ vết thương của Erica đang dần biến mất. Thằng nhóc khoác áo đỏ bất chợt chụp lấy mũi tên, và không thèm liếc đến ba đôi mắt mở to kinh hoàng, cậu ta kéo mạnh nó ra. Erica hét lên một tiếng đứt quãng rồi ngất lịm đi. Hơi thở ban đầu thì bất ổn nhưng một lúc sau liền bình thường trở lại. Máu khô đi, vết thương đỏ hỏn từ từ khép miệng lại.
Derek thở ra một hơi dài mà hắn không biết mình đã giữ từ lúc nào.
Hắn nhớ ngay sau đó người con trai lạ mặt kia đã đưa tay ra, vén nhẹ mái tóc vàng của Erica qua bên mép tai, khẽ mỉm cười. Nhẹ nhàng, không hề giả dối. Derek không nhìn thấy được khuôn mặt cậu ta sau lớp mũ trùm, trong màn lửa, chỉ nhớ thấp thoáng nụ cười đó có cái gì rất quen thuộc.
Hắn không tài nào nhớ được.
Hiện tại
Có thể ngay sau đó bản thân hắn đã phản kháng, có thể Boyd và Issac đã cản không để cậu ta đem Derek đi…hoặc có thể không. Tất cả những gì mà sau đó hắn nhớ rõ, là cả một khoảng mập mờ, rồi cuối cùng là một sợi dây xích to bằng bạc tẩm đầy bã sói trói chặt tay hắn ra sau lưng, trên cổ là chiếc vòng da ếm phép khiến hắn không thể biến hình được và cũng làm cho những vết thương trên người hắn lành với tốc độ chậm như rùa bò nốt.
Thằng nhóc áo đỏ nói với Derek rằng cậu ta đã chỉ cho Issac, Boyd và Erica một con đường an toàn để thoát thân về phía Đông, còn riêng hai người thì sẽ bắt đầu đi ngược về hướng Tây.
Khi cuộc chiến xảy ra, các lãnh thổ đã bị những thế lực hùng mạnh nhất chia cắt thành bốn mảng lớn, Đông Thành trở thành vùng đất của người sói, còn Tây Vực thì biến thành lãnh địa của phù thủy. Bắc Lâm và Nam Đài là hai vùng nhỏ hẹp hơn còn lại, chủ yếu toàn những khu trại lớn nơi con người và thợ săn sinh sống. Địa đạo Trăng Bạc nằm ở trung tâm, vừa là chiến trường vừa là khu rừng chết của vô số những loài sinh vật mà có cho đến tận bây giờ ta vẫn nghĩ rằng chúng không tồn tại. Khu trại cũ của Derek nằm ngay giữa vùng chiến tuyến Đông Bắc - nơi có doanh trại lớn nhất của liên quân thợ săn. Nhiệm vụ của họ là canh gác và quan sát động tĩnh của kè thù, bảo vệ cho ranh giới lãnh thổ người sói, nhưng đây cũng chính là khu vực nguy hiểm dễ bị đánh úp nhất.
Các Alpha Tối Cao đã dồn gần như toàn bộ những kẻ mạnh nhất ở Đông Thành về trấn giữ ở trại này. Nhưng quả nhiên là không ai lường trước được hậu quả. Cuộc thanh trừng xảy ra hai tuần trước, đến giờ vẫn ám ảnh hắn như một cơn ác mộng.
…
Tên (có lẽ là) thợ săn trẻ tuổi đó nói đích đến là hướng Tây, vậy thì mục đích rất có thể là giao nạp hắn cho lũ phù thủy. Nghĩ đến đây, Derek lạnh toát cả người.
Đối với người sói, không thứ gì nhục nhã và đau đớn đến cùng cực bằng chết trong tay của phù thủy hoặc thợ săn. Bọn chúng sẽ không bao giờ kết liễu nạn nhân của mình trước khi chưa được moi móc được thông tin chúng cần, hoặc chưa thõa mãn cái niềm sung sướng bệnh hoạn khi tra tấn kẻ đó, đặc biệt là lũ phù thủy. Derek đã từng nhìn thấy, đã từng nếm trải cảm giác đó…cũng lại là một trong những thứ khiến hắn không ngủ được về đêm.
Hắn tự trấn an rằng nếu như muốn đến được phía Tây phải đi một chặng đường rất dài, nếu không có phương tiện di chuyển thì sẽ mất không dưới hai mươi ngày. Và con đường ngắn nhất chính là băng qua tử địa Trăng Bạc.
Nhất định hắn sẽ có cơ hội trốn thoát!
….được rồi, có lẽ hắn sẽ có cơ hội trốn thoát.
Derek đã đinh ninh rằng thế, nhưng sự thật đã chứng minh, đời chẳng có gì đẹp cả, gần qua cả tuần rồi mà hắn vẫn cứ ngồi đây, bó mình trong xiềng xích và cố lờ đi những trận cãi vã như trẻ lên ba của thằng nhóc thợ săn được đồn thổi là kẻ mạnh nhất của Năm vùng đất và thằng bạn (có lẽ là) thân của cậu ta.
Derek cũng vô tình biết được khá nhiều điều khi đi chung với hai bạn đồng hành ‘dễ mến’ này.
Stiles, cậu ta tự giới thiệu, là một thằng nhóc vô-cùng-phiền-phức. Cậu ta nói nhiều, rất nhiều, ý hắn là, nhiều lắm luôn ấy; nhưng lại bảo đó là do ADHD - hội chứng rối loạn tăng giảm chú ý hay gì gì đó, Derek chẳng ngửi thấy mùi bệnh tật, hay bất cứ mùi gì từ cậu ta cả (hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận hơn thế, vì các siêu giác quan - thứ vũ khí duy nhất hắn có thể xài được ngay lúc này, cũng chẳng còn tác dụng gì nữa). Chưa kể đến thằng nhóc không những vụng về mà còn rất tức cười nữa, bởi vì không có ai, không-một-ai trên đời này lại có thể mặc ngược áo hai ngày trời mà không hề hay biết hay là cột lộn hai bên dây giày rồi lại đổ thừa là mình té do vấp phải ruột heo cả. Derek nhớ là mình đã cười khỉnh vào mặt cậu ta, và rồi tối ngày hôm đó hắn phải ăn sóc chuột cho bữa tối, một con sóc chuột còn sống và vẫn đang cố ném vỏ hạt dẻ vào mặt hắn!
Dù quái dị nhưng hắn vẫn phải công nhận rằng, cậu ta khá…tử tế, không giống như lũ thợ săn và phù thủy mà Derek biết. Stiles luôn tự tay chữa lành vết thương cho hắn tuy thừa biết hắn có thể tự làm việc đó được (dù rất chậm) bằng thứ sức mạnh bí ẩn lúc cậu ta cứu sống Erica. Stiles cho hắn - một tù nhân - ăn uống rất tử tế (trừ cái lần sóc chuột ra). Tuy Derek vẫn chưa thể đo lường hết được nặng lực của thằng nhóc khoác áo đỏ này hoặc những gì mà cậu ta có thể làm được, nhưng Alpha bên trong hắn luôn nơm nớp dè chừng mỗi khi cảm nhận được một nguồn sáng kì lạ đó, như một nguồn sức mạnh vô cùng lớn đang cháy âm ỉ bên trong thân xác nhìn tưởng chừng như vô hại đó.
Chúng tồn tại, nhưng có lẽ đã bị kìm hãm, không phóng thích được. Và cậu ta cũng chưa bao giờ sử dụng thứ đó để cố tình làm hại bất kì ai không có chủ ý tấn công họ trước.
Còn Scott, gã con người bình thường đi theo cậu ta, theo những cuộc đối thoại mà Derek (bắt buộc phải) nghe được từ cả hai, đã lạc mất mẹ của mình khi đoàn người trong trại mà cậu ta sống dời đi chỗ mới. Scott nói rằng trong lúc đi tìm mẹ, bị hai gã Omega đuổi giết thì lại được một toán thợ săn cứu. An toàn không bao lâu thì Scott lại lạc thêm một lần nữa khi những người thợ săn đó vô tình chạm mặt với đám phù thủy trong cuộc thanh trừng. Chuyện này xảy ra không xa cuộc chiến ở doanh trại của Derek, nên chắc là Scott đã đi theo Stiles khi cậu ta lần theo dấu vết của Derek và những kẻ bỏ trốn.
_ Tớ không ưa lũ Omega.
_ Không ai ưa lũ Omega cả Stiles.
_ Bọn chúng suốt ngày gặp ai mặc áo đỏ thì cũng chỉ có mỗi cái kiểu: “Ooooohh~ Này cô bé quàng khăn đỏ, đi thăm bà nội đấy à? Đến đây chơi tý nào, bọn này sẽ không cắn…đau lắm đâu!” …Urg, tởm!
_ Tại vì cậu cứ suốt ngày mặc áo khoác màu đỏ chăng?
_ Tớ còn có mỗi bộ này thôi, mà bộ nhìn tớ trông giống nhân vật cổ tích lắm à?!
_ Không, nói thật thì trông cậu cứ như thằng nghiện ấy.
_ Ồ thế hả Scott? Cám ơn nhiều nhé, cậu làm tớ tự hào quá cơ.
_ Tớ nhớ Allison quá…không biết bây giờ cô ấy ra sao rồi…
_ Cậu đã than câu đó lần thứ 54 trong ngày rồi đấy, dừng lại đi được không?
_ Nhưng mà tớ lo cho cô ấy! Cô ấy là nữ-
_ Cô ta là nữ thợ săn, Scott, thuộc dòng tộc Argent! Là Argent đấy! Là cái dòng họ đã đuổi giết cái lũ mặt lông mông lá suốt cả mấy thế kỉ nay đấy! Tớ chắc một trăm phần trăm là Allison còn đang sống rất khỏe mạnh, và có thể hiện giờ đang đá đít một gã người sói nào đó nữa cơ, ai như cậu chứ…chẳng hiểu sao mà cậu còn sống đến giờ phút này, chỉ số sinh tồn của cậu là bao nhiêu hả? Và cái đó không phải câu hỏi đâu, đừng trả lời!
_ …Tớ ghét cậu.
_ Đừng có xạo, tớ biết cậu yêu tớ mà.
Stiles và Scott chỉ mới đi chung với nhau không bao lâu nhưng dường như đã trở thành bạn rất thân rồi. Và cám ơn Chúa vì bản tính lương thiện chẳng có chút gì phòng vệ của Scott, cậu ta không quan tâm đến mớ hình xăm kì dị trên người hay những khả năng dị thường của Stiles, đối với việc Stiles dẫn theo một người sói Alpha bên cạnh lại càng….cậu ta đơn thuần chỉ “Wooow, ngầu vật vã! Ơ khoan, màu mắt đó…màu đỏ….là Alpha à?? Trời đất, Alpha bây giờ không còn nhiều đâu, hiếm lắm đấy! Làm thế quái nào mà cậu bắt được hay vậy?”, và câu trả lời của Stiles cũng chỉ đơn giản là: “Vì tớ vô tình cứu được mấy nhóc cún của anh ta.”
Derek không muốn công nhận, nhưng hai thằng nhóc này khá hợp nhau đấy. Tới mức khiến hắn muốn tự vẫn cho xong.
…
Chỉ riêng cái tên Argent đã khiến Derek căng cả người, hắn không ngờ cái thằng ngốc tóc xoăn không có lấy một miếng ý thức sinh tồn kia lại đang trong mối quan hệ với một trong những thợ săn của gia tộc huyền thoại. Argent vốn là những thợ săn người sói lâu đời, cũng là những kẻ tài giỏi, tiếng tăm và có thế lực nhất. Argent có luật lệ khác khe của riêng họ, không ra tay hạ sát bừa bãi, chỉ đi săn những kẻ săn đuổi họ và tuyệt đối không bao giờ kết giao với phù thủy. Có vẻ như họ ghét cả hai. Hiện tại như bây giờ mà cả hai bên đụng mặt nhau, sẽ như thế nào nhỉ, Scott không tính, nhưng còn hắn và Stiles? Thật chẳng muốn nghĩ tới…
Ngoài những giờ phút lên kế hoạch bỏ trốn, Derek dành gần như toàn bộ thời gian mình có để suy nghĩ về Boyd, Issac và Erica; mãi lo không biết họ có an toàn đến được phía Đông hay không. Ngay bây giờ cũng thế, hắn cứ lo lắng mà đã không để ý đến góc trời đang mờ nhạt hửng sáng. Mà trời sáng thì sẽ có những kẻ rấtttttt là sung mãn.
_ Tỉnh dậy và chiếu sáng đi nào!! Đến giờ đi tiếp rồi, dậy nào Sói bự! - Derek mở mắt, quẳng cho Stiles cái nhìn chết người. Và cũng như thường lệ, thằng nhóc bơ đẹp hắn, hí hửng dập tắt đống lửa và thu gom đồ đạc.
_ Anh ta cáu vì cậu không chịu im miệng cho mọi người ngủ đấy.
Derek gầm nhẹ một tiếng đe dọa, nhìn thẳng vào Scott bằng con mắt đỏ ngầu như máu. Scott hoảng sợ, rụt người lại và lủi vào sau lưng Stiles. Hắn khịt mũi, ít ra thì thằng nhóc đó nói đúng, hắn cáu đấy, nhưng mà không chỉ vì mồm của một đứa thôi đâu!
_ Đừng sợ, anh ấy không cắn đâu.
_ Có muốn thử không?!
Hắn gằn giọng, hé miệng để lộ cặp răng nhanh dài và sắc. Nhưng ngay khi Stiles giựt mạnh sợi dây xích nối vào cái vòng khóa cổ của hắn, cặp mắt của Derek lập tức trở lại màu nâu nhạt bình thường. Hắn khó chịu quắc mắt nhìn cậu ta, Stiles chỉ cười khúc khích. Cậu ta búng tay, hai cái xiềng bạc khóa chân Derek liền mở ra. Stiles cầm chúng lên và ném vào balô, tay còn lại hất chiếc mù trùm ra khỏi đầu, để lộ mái tóc nâu rối bù lộn xộn. Khuôn mặt đó nhìn như thể chưa qua tuổi mười bảy, quá trẻ và non nớt với làn da trắng nhợt nhạt lộ cả mạch máu, điểm trên đó một vài nốt ruồi. Chiếc cổ cao, mịn màng và thon mảnh. Thứ duy nhất làm cho cậu ta không giống với những đứa trẻ thông thường khác, chính là những dấu ấn kí tựa hình xăm đó, không chỉ có ở trên hai cánh tay không, chúng chạy qua cổ, ngực và xuất hiện cả trên khuôn mặt, dưới chân mắt, trên trán và hai bên thái dương cậu ta.
Và Stiles không mở mắt.
Mất hai ngày để Derek phát hiện ra cậu bị mù. Nhưng như thế không có nghĩa là cậu không thấy đường.
Có những thứ mà vốn đôi mắt không nhìn thấy được. Nhưng ta có thể thấy chúng rất rõ một khi có thể nhìn được bằng bản năng, bằng các giác quan khác. Không mở mắt, nhưng vẫn nắm rõ được thế giới trong lòng bàn tay. Là người sói, Derek cũng hiểu cảm giác này, nhưng đối với Stiles thì đây là một món quà của linh lực, cậu ta bảo thế. Derek đặt nghi vấn điều này, vì nếu như hắn đếm không nhầm thì cứ trung bình một ngày cậu ta ít nhất cũng phải tông đầu vào một thứ gì đó (thân cây chẳng hạn) khoảng 6-7 lần, có khi hơn. Và cũng chính vì vậy, Derek bất đắc dĩ trở thành chó dẫn đường cho cậu ta (và hắn thề, cả đời hắn sẽ không thừa nhận đều này lần hai!), bởi vì cứ mỗi lần Stiles đâm đầu vào cây, cậu ta sẽ rất hay bực dọc và Derek không thích có thêm bã sói trên da, cơ thể hắn giờ đã tệ lắm rồi, và hắn cũng không có hứng thú ăn sóc chuột mỗi tối.
_ Được rồi, tiến lên nào mọi người! Chúng ta sẽ đi theo hướng-
_ Không! Lần này tớ sẽ dẫn đường, không thể tin vào khả năng phán đường của cậu được. Tớ không muốn lạc vào ổ của Weredingo lần thứ hai đâu, con quỷ đó suýt nữa thì thịt tớ!
_ Chỉ có duy nhất lần đó thôi!
_ Nói sao cũng được, nhưng bản đồ là của tớ. Cậu, lo mà dắt thú cưng của cậu đi.
Stiles bỉu môi.
Và nếu như Derek không quá bận nhe năng hù dọa Scott vì dám bảo hắn là thú cưng, chắc chắn hắn sẽ tự nhiên không kìm được mà nhìn vào đôi môi đỏ đó.
Sẽ có ngày hắn cắn nát chúng ra.
~*~
Ngày hôm nay cũng như những ngày trước, cả ba tiếp tục đi về hướng Đông, Scott một tay dò bản đồ một tay vác theo một cây gậy bóng chày cũ mèm (vì cậu ta nghĩ thứ đó có thể giúp cho cậu ta sống sót khỏi những sinh vật siêu nhiên đến từ rừng Trăng Bạc, tếu thật). Còn tấm bản đồ thì là do chính tay Stiles vẽ ra, trông đã khá cũ rồi, Derek không biết làm thế quái nào mà cậu ta có thễ vẽ lại toàn bộ các con đường trong khu rừng đáng nguyền rủa này, rồi mắt không nhìn thấy thì coi bản đồ thế quái nào? Stiles chỉ nhún vai rồi nói là cậu ta phân biệt đường bằng cách dùng nhiều loại mực có mùi khác nhau để vẽ, nhưng nói gì thì nói có vẻ như chính tác giả cũng không thể nào nhớ hết được muốn tránh quái vật là phải nên đi đường nào…
Stiles đi phía sau Scott, tay cầm sợi xích kéo theo Derek. Hắn vẫn như thường lệ, giữ im lặng suốt cả chặng đường, trong đầu cố tìm lối thoát, hắn không thể nào để bản thân bị áp đến phía Tây được. Chưa phải lúc này, hắn chưa thể chết được… hắn còn có việc cần phải làm.
_ Này, còn đau không?
Hắn hơi giật mình, nhưng không phản ứng. Không nghe thấy Derek trả lời, Stiles lại bắt đầu huơ tay múa chân cứ như đang cố giải thích, phòng trường hợp hắn không hiểu được thứ ngôn ngữ cậu ta đang nói.
_ Vết thương trên cổ ấy mà. Của con Weredingo? Tối hôm trước?
_ …Không đau. Nó lành rồi.
_ Thế à, tốt!
Derek nhìn cậu ta đang mỉm cười hài lòng, nửa ngạc nhiên nửa nhộn nhạo. Hắn đã quen với việc cậu ta cứ tấn công hắn bằng cách nói-nói-nói-nói-suốt-ngày-đêm rồi nhưng mà ai lại cứ đi thừa sức mà quan tâm vết thương của một kẻ mình vừa bắt và chuẩn bị đem bán cơ chứ? Vả lại Derek để ý thấy một điều, lượng bã sói mà Stiles dùng cho xích khóa tay và cổ hắn đã ít đi đáng kể. Chẳng lẽ chỉ vài ngày hắn không phản kháng cũng đủ làm cậu ta khinh xuất như thế? Hoặc là do quá tự tin vào sức mạnh của mình mà không quan tâm hắn có đột ngột bức xích rồi cắn gãy cổ cả cậu ta và Scott hay chăng?
_ Anh không cần lo lắng cho đàn của mình nữa, tôi đã làm cho họ một vòng chú bảo vệ khỏi đám phù thủy và thợ săn. Họ sẽ an toàn đến được phía Đông thôi.
_ …Cậu nên lo cho bản thân mình trước đi thì hơn.
_ Aww, Sói bự lo cho Stiles à? Cảm động quá đi mấttt~
Có kẻ sắp đứt gân máu rồi. Đừng chết Derek, Issac sẽ khóc mất!
_ À mà, cô gái bị thương hôm đó, tên là Erica đúng không? Thế còn hai người kia?
_ … Boyd và Issac.
_ Trông họ như thế nào?
_ Tôi tưởng cậu nói cậu có thể nhìn thấy mọi thứ.
_ Này, tôi nói cho anh biết, xúc phạm người mù là trái phép đấy nhé. Tôi cảm nhận được, nhưng không hoàn toàn nhìn được! Tôi thậm chẳng biết được Scott xấu xí đến mức nào-
_ Hey!
_ Im đi Scott, tập trung vào bản đồ! Ý tôi là tôi đâu có ngu gì mà cứ đâm đầu vào đám cây chết tiệt nếu tôi nhìn thấy chúng-
_ Stiles
_ Sao cơ?
_ Phía trước kìa.
BINH.
_ Oww…ow ow ow! Ôi trán tôi, cái cây khốn kiếp!! Ôi mũi tôi! Anh là một con ch- không, một con sói dẫn đường tệ hại Derek, tôi thề, ôi đau quá cái mặt tôi….trời ạ đây có phải ‘George of the jungle’ đâu cơ chứ! Ow ow~
Derek im lặng, không phản ứng. Hắn giật mình nhận ra mình đang cười.
Không phải kiểu cười khinh bỉ hay mỉa mai, mà là kiểu như…cười thật ấy. Hắn có một cảm giác rất quái lạ, từ tận sâu trong bản năng thì thầm, rằng việc Stiles gọi tên hắn là một chuyện rất…tất nhiên, rất tốt, phải, rất tốt. Chỉ ngoại trừ đêm đầu tiên sau khi cứu Erica, cậu ta nhất nhất không để cho hắn ngủ, bất chấp Scott kêu gào, chọc phá cho tới khi hắn chịu phòi ra tên thật của mình.
_ Này, tôi không thể gọi anh là “Này” mãi được, nghe chẳng lịch sử chút nào.
_ Thế thì đừng có gọi.
_ Aw coi nào, tỏ ra thân thiện chút đi chứ! Hay là do anh không có tên? Theo tôi nhớ thì sinh vật sống nào cũng đều có tên cả, hiển nhiên rồi. Hay là họ cũng được, anh có họ mà, phải không? Tên lót thì sao? Không lẽ tên anh xấu quá nên không muốn nói cho tôi biết? Nói đi, hứa sẽ không cười đâu mà~ Và đừng có quắc mắt nữa, tôi có thể nghe được cả bộ mặt cau có của anh đó.
_ Cậu bớt nói đi được không, dĩ nhiên là tôi có tên!
_ Thế thì nói nghe xem nào.
_ …Hale.
_ Đó là họ mà. Hale là họ mà phải không? Không ai lại đi đặt tên con mình là Hale cả, coi nào, làm lại nào! Tên anh là gì?
_ Tôi ghét cậu.
_ Aw, dễ thương quá đi! Thực sự muốn nựng anh quá đi, cơ mà anh không nói tôi nựng thật đấy! Làm thật đó nha!
_ Là Derek được chưa?! Tránh xa ra chút đi!
_ Derek. Hale. Deeeeerek Haleee, hm… hơi không hợp, nhưng tên đẹp đấy, tôi còn tưởng tên anh là Edward hay Cullen gì đó cơ. Derek nghe không tệ~ Deerrrrekkkk-
_ Thôi ngay!
_ Đừng cau có thế mà Sói chua! Nhân tiện, tên của tôi là Stiles, S-T-I-L-E-S! Coi nào, gọi thử xem, Stileeeeesssss~~~
_ Im đi Stiles.
_ Thô lỗ chưa kìa.
Ngay từ đầu Derek đã không hiểu tại sao mình lại làm thế. Đáng lí hắn không nên mở miệng nói chuyện, càng không nên trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn đó. Nhưng cứ mỗi lần hắn giật mình, thì liền phát hiện bản thân đã hoàn toàn chìm vào trong những cuộc đối thoại nhảm nhí và tức cười đó, cứ như thể cậu ta hoàn toàn không phải là kẻ đã xích hắn lại bằng bã sói và lôi hắn đi hàng ngày ấy. Rõ ràng Derek biết cậu ta là kẻ thù, là tay sai của phù thủy, nhưng bản năng của hắn lại nói khác. Derek không nhớ rõ lắm về kí ức ngày trước, chắc rằng có nhiều chuyện đã xảy ra, và hắn cũng không biết vì sao mình lại quên…hắn chỉ không cho rằng mình biết Stiles. Nhưng đó là một chuyện. Nhận thức của một loài khác trong cơ thể lại là một chuyện khác. Con sói của hắn cứ một mực nói rằng thằng nhóc đó có cái gì đó rất quen thuộc, rất gần gũi.
Nó không nhìn thấy sự đe dọa, cũng không hề phản kháng hay nhe nanh khi cậu ta chạm vào người Derek. Bản năng chỉ thấy được…những cảm thấy bình yên, quen thuộc, nằm yên tại đó, hiện hữu dù hắn không hề hay biết. Giống như phần nào quên bớt đi những gánh nặng, những cái chết của các Beta trong đàn, cả những giấc mộng mù mờ, ám ảnh hắn từng đêm. Cho nên hắn tạm lờ đi những logic nhức óc, những thứ cảm giác lộn xộn khó hiểu.
Derek chỉ không thể phủ nhận hoàn toàn, rằng trong những ngày qua, hắn không hoàn toàn cảm thấy mình là tù nhân, đây là cảm giác như hắn…đang bên cạnh đàn của mình.
Nhà.
_ Erica…con bé, có mái tóc màu vàng sáng. - Derek nói khẽ, như thể đang chia sẻ những bí mật sâu kín nhất mà hắn không nghĩ sẽ có ngày mình nói ra. Stiles đáp lại hắn, nhẹ nhàng kì lạ.
_ Thế còn những người khác?
_ Issac tóc xoăn, có đôi mắt màu lục bảo. Cậu ta cao lắm.
_ Ồ, thế hai người đó, còn trẻ không, ý tôi là, bao nhiêu tuổi ấy?
_ Erica 17 tuổi, Issac cũng cỡ tầm ấy.
_ Wow, đàn của anh toàn trẻ vị thành niên, chắc khó dạy bảo lắm nhỉ? Còn anh thì sao Derek?
_ Sao cơ?
_ Tuổi? Chúng ta đang nói về tuổi mà. Mấy hôm nay tôi chỉ nghe thấy giọng của anh thôi, không nhìn thấy- oh ooh khoan, để tôi đoán thử nhé? Anh 30 phải không??
_ ….
_ Sao lại thở dài? Quá già rồi hả? Vậy thì….27 đi?
_ Không.
_ 25?
_ Không, Stiles.
_ Đừng nói với tôi là anh 18 tuổi nhé! Bởi vì nghe giọng không giống chút nào!
_ …Là 23.
_ Oooh ra thế!
Hai người lại tiếp tục luyên thuyên lảm nhảm đủ thứ chuyện, nhưng chủ yếu là Stiles thôi do cậu ta không thể nào im lặng quá 30 giây được, còn Derek thì không thể không trả lời, bởi vì cậu ta là Stiles! Và sau ngần ấy thời gian tạm cho phép bản thân mở lòng để nói về bầy đàn của mình, Derek đảo mắt và quyết định giữ im lặng tuyệt đối ngay sau khi Stiles bắt đầu yêu cầu hắn miêu tả cơ bắp của Boyd và dội bom hắn bằng cái thể loại câu hỏi kiểu như: “Còn anh thì sao? Chẳng phải Alpha là kẻ ngầu nhất đàn sao, anh c&oacu
Hắn ngửi thấy mùi máu. Nồng nặc ngay trên đầu lưỡi.
Hắn cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung rinh. Hoặc có thể là cả thế giới.
Hắn nghe thấy nhịp tim đập loạn xạ trong lòng ngực của một ai đó. Lạ lẫm hay quen thuộc, hắn không phân biệt được.
Trước mặt hắn là một khung cảnh mờ nhạt giống như một bức tranh bị dội nước, tồn tại nhưng mông lung và vô nghĩa. Derek cố mở to mắt nhưng không tài nào làm được. Mọi thứ cứ như đang từ chối để hắn làm điều đó, không để cho hắn nhớ rõ được những gì đã, hoặc là đang diễn ra.
Derek chỉ mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay lạnh ngắt, đang siết lấy tay hắn. Nhớp nháp.
Và rồi hắn nhìn thấy được.
Mọi thứ…chỉ là một đôi mắt màu vàng hổ phách. Trong vắt như nắng mặt trời, nhưng quá đổi dịu dàng để là cái thứ ánh sáng chói chang kia. Không, chúng đơn thuần là sâu thẳm và ấm áp, như hoàng hôn cuối những ngày sắp tàn.
Đôi mắt ấy khẽ nhấp nháy, hắn vẫn ngẩn ngơ cả người. Và rồi mùi máu.
Sự sợ hãi không tên trào dâng, trong vô thức hắn vùng vẫy, hoảng loạn và cố chạy trốn. Và rồi màu nắng chiều kia biến mất.
Derek ngộp thở.
Đừng bắt Derek! Xin đừng đem anh ấy đi!
Mọi thứ hắn nhìn thấy hóa đỏ.
Ai đó kêu gào, và bụng hắn đau quặn thắt lại. Móng tay bấu chặt vào cổ. Hắn muốn nôn mửa.
Làm ơn! Xin các người...
Có một người đang gọi tên hắn. Là ai? Hắn không nhìn thấy.
Derek, trả Derek lại đây!
Người đó, đang khóc ư?
Derek…
Derek!!
____
Derek bừng tỉnh.
Hắn thở gấp rút. Dồn hết sức để thở. Không khí cứ nghẹn lại ở cuống họng, lòng ngực như có mấy trăm hòn đá tảng đè lên.
Mồ hôi chảy thành dòng bên thái dương, tay chân tê rần như vừa bị sốc điện, hắn chỉ còn biết nằm im, cố trấn tĩnh và điều khiển từng hơi thở năng nhọc. Đôi mắt màu nâu lục mù mờ, trợn to để rồi chỉ nhìn thấy một bầu trời đêm đen như mực, thỉnh thoảng có vài gợi khói lan ra. Mọi thứ bị sự im lặng bao trùm lấy. Hắn vẫn nhìn chòng chọc lên trời, nhận ra một điều là đã không còn nghe thấy bất kì ai gọi tên nữa. Thế nhưng điều đó chẳng làm Derek bình tĩnh hơn được chút nào. Đầu hắn bắt đầu nhức âm ỉ, mái tóc sẫm màu bết cả lại, vẫn cứ là hậu quả thường xuyên của những cơn ác mộng.
Hắn cố hít thật sâu. Nhịp tim đập điên loạn trong ngực của Derek cứ như đang cố thét hết cỡ vào cái lỗ tai nhạy cảm của chính hắn. Đến lúc bình tâm lại được một phần, hắn mới dần cảm nhận được cái nhức nhối đau rát như bị quét lửa lên khắp cơ thể. Bỗng nhiên thân nhiệt nhất thời lạnh toát, tuyệt nhiên không phải vì sương đêm trong khu rừng. Hắn lặng nghiêng đầu nhìn xuống. Tiếng xích leng keng vang lên khi Derek cựa mình động đậy.
Ồ. Tuyệt.
_ Ngủ không được à?
_ …
Derek không đáp. Hắn chỉ im lặng ngồi dậy, dịch người để dựa một phần của cái tấm lưng nhơ nhuốc vào thân cây khô to đùng phía sau. Đã chẳng còn nhớ nổi bao nhiêu ngày rồi hắn phải giữ cái thân người bẩn thỉu này. Nhưng điều đó không thay đổi được cơ thể lực lưỡng và rắn chắc, đẹp như điêu khắc của Derek, chi chít những vết thương đã khép miệng nhưng không thể nào lành lặn được. Tiếng gông xiềng lê theo từng cử động một. Những sợi xích tẩm đầy bã sói.
Không ngăn nổi cơn bực mình, Derek gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt hắn lóe đỏ nhưng rồi lại vụt trở về màu sắc ban đầu. Hắn yếu sức quá rồi…
_ Đừng có như một con sói chanh chua thế mà!
Lần này thì Derek làm ngơ luôn.
_ Tôi cũng ngủ không được này, ban đêm trong rừng lạnh quá à!
_ …
_ Bên lãnh thổ người sói có lạnh thế này không? Tối anh có hay thấy lạnh không? Mà có thì chắc cũng không sao nhờ, người sói các anh có thể tự điều chỉnh thân nhiệt mà, hỏi ngu thật…
_ …
_ Mấy hôm nay cứ phải ăn chuột mãi, tại sao trong một cái rừng lớn như này mà chỉ toàn chuột cơ chứ? Lũ chuột khốn kiếp. Ôi cái bụng tôi nó cứ trướng mãi, ngày mai chắc chắn phải săn cho bằng được một con thỏ hay-
_ Cậu im đi được không Stiles?!
_ Tớ có làm gì cậu đâu!
_ Cậu cứ lải nhải suốt, khuya lắm rồi biết không? Cũng phải để cho người ta ngủ chứ, bao giờ cũng phải chạy vòng vòng vòng theo cậu hết cả ngày, ít ra đến giờ phút này tớ phải được chợp mắt chứ! Cậu hay anh ta không cần nhưng tớ cần!
_ Scott…cậu đang làm tổn thương trái tim cô đơn của tớ đó, phải có ai đó nghe tớ nói tâm sự chứ. Scott? Scotttttttt~ Dậy đi Scott, này mặt mốc dậy điiiiiiii!
_ Làm ơn im đi, xin cậu đấy!
_ Hừ, nhớ mặt đấy! Ngày mai cậu tự mà đi săn, tớ ứ quan tâm nữa.
_ Cái khỉ gì? Ngày nào mà tớ không tự đi săn!!
_ Tớ nhớ không lầm thì lần cuối cùng cậu bước ra ngoài rừng, tức là mới sáng nay, cậu săn được đuôi của một con tắc kè Scott. Một con tắc kè BỰ cỡ bàn tay tớ.
_ Tại nó vùng bỏ chạy kịch liệt quá làm đứt chứ có phải tại tớ đâu! Và làm sao cậu biết được nó chỉ bự cỡ đó??
_ Tại vì tớ là thiên tài. Cũng nhờ ơn cậu mà sáng nay cả lũ suýt nhịn đói.
_ Đừng có mà đổ thừa, cậu cũng chỉ bắt được có mấy con chuột chứ bao nhiêu?
_ Ít ra thì vẫn có đủ đồ ăn cho cả ba, không ai phải ăn đuôi tắc kè cả! Này quí ngài Sói chua nhăn nhó, lên tiếng một cái nào, bênh vực cho công lý đi chứ!
_ …
_ Thấy chưa? Im lặng là đồng ý. Cậu đúng là đồ thua cuộc mà!
_ Anh ta khinh bỉ cậu thì có!
Đêm nay, giống như bao đem khác, hắn lại phải thức trắng, nghe hai thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này cãi lộn về mấy con chuột…và một cái đuôi tắc kè.
Derek cố thở sâu. Làm thế quái nào mà hắn lại bị một thằng nhóc như thế này bắt được cơ chứ?
7 ngày trước
Derek ôm lấy cánh tay phải đầy máu, vết chém lòi cả xương ra trên đó vẫn còn đang liền lại. Mọi giác quan siêu nhạy của hắn nóng lên hừng hực, bản năng thi nhau gào thét, xung quanh là khói lửa mịt mù, cánh rừng đang bốc cháy. Hắn phải nhanh chóng đưa đàn ra khỏi đây ngay.
_ Chúng ta phải nhanh lên…
_ Derek!
Đứng giữa màn lửa dử dội và tàn nhẫn, chẳng hiểu sao mọi thứ chỉ càng làm sống lưng hắn lạnh hơn. Derek quay về phía mà Boyd vừa gọi tên hắn, nín thở thu vào mắt một cảnh tượng có lẽ sẽ ám ảnh hắn cả đời này. Erica nằm lã đi trong lòng Issac, ngực bị một mũi tên đâm xuyên qua, máu phún ra ồ ạt không ngừng, khuôn mặt đầy vết cắt của con bé tái đi xanh lét.
Và những vết thương, chúng không lành.
Issac muốn rút mũi tên đó ra nhưng hai cánh tay nó run rẩy không ngừng. Derek chỉ còn ngửi thấy được mùi của phù thủy và bã sói, tanh tưởi xộc thẳng vào mũi khiến hắn muốn phát bệnh. Hắn hoàn toàn không nghe rõ được hơi thở gấp gáp đứt quảng đó qua tiếng gào thét của những tán cây đang thi nhau đổ rạp, và cả sự sợ hãi của chính bản thân. Boyd quỳ rạp xuống bên cạnh Erica, chộp vội lấy bàn tay bất động, đưa đôi mắt ngập nước cầu cứu nhìn Derek, Alpha của một bầy đàn vô cùng hùng mạnh nhưng bây giờ chỉ còn lại bốn người sống sót.
Phù thủy đã cấu kết với lũ thợ săn, dồn quân lực tập kích vào các khu lãnh thổ của người sói. Sự chênh lệch lớn về lực lượng đã làm cho người sói suy yếu rất nhiều. Và đặc biệt bọn chúng chỉ nhắm vào những Alpha, những con sói đầu đàn. Trại của Derek có đến tám Alpha và hàng chục Beta dưới trướng, đó cũng chính là chốt thứ nhất mà lũ phù thủy liên minh với thợ săn chọn để thực hiện cuộc thanh trừng đầu tiên sau suốt trận chiến khốc liệt này. Tuy xé xác được không ít kẻ thù, nhưng rốt cục họ vẫn không thể thắng. Tất cả đã bị giết sạch. Ennis, Deucalion và Karli… toàn bộ các Alpha đều bị bắt sống. Derek cùng đàn của mình, như thể nhờ một thứ phép màu xa xỉ, đã trốn thoát được khỏi khu vực đó. Nhưng dĩ nhiên mọi thứ không đơn giản chỉ như thế. Con đường duy nhất để tìm lại đồng loại là hướng về phía Đông, họ buộc phải băng qua Địa đạo trung tâm, vùng tử địa mà người ta còn gọi là rừng Trăng Bạc, lãnh thổ không màu.
Đây chính là chiến trường dành cho các thế lực tàn sát lẫn nhau, cái khu rừng mà máu đã vùi thành dòng bên dưới lớp lá khô, nơi mặt trời không còn có thể với tới. Đêm đến, tất cả những gì còn xót là là những chủng loài độc địa không tên, những kẻ săn mồi lạc lối và nguy hiểm, luôn rình rập, ẩn nấp trong vùng đất tối tăm không một ai dám lai vãng. Ở đây không có bầy đàn, không có đồng minh, chỉ có giết chóc và sinh tồn. Nơi chỉ có vào, không có ra.
Derek và các Beta của hắn đã đi được năm ngày trời. Chỉ bấy nhiêu ngày, nhưng Derek đã không còn đếm nổi số lần đụng mặt phù thủy và lũ quái vật của họ nữa. Issac bị thương nhiều đến mức năng lực tự chữa cũng sắp phải kiệt quệ. Boyd bị một đàn Kanima xé mất đi con mắt trái.
Derek có thể là một trong những Alpha mạnh nhất, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ…
_ Erica! - Hắn bước qua xác của đám phù thủy vừa mới bị Boyd cắn xé nát cả xương, đến bên cạnh nữ Beta duy nhất còn lại trong đàn của hắn.
_ De..Derek….
_ Cố lên, chúng ta phải đến được doanh trại ở bên kia ranh giới phía Đông, ở đó sẽ có người giúp đỡ! - Derek rít qua kẻ răng, cố lờ như những hơi thở khó khăn, cố lờ đi nhịp tim đang đập chậm dần. Erica rất ngoan cố, con bé là một trong những người sói mạnh mẽ nhất mà hắn từng biết. Sẽ không có chuyện gì đâu. Sẽ ổn mà.
Hắn toan bế Erica lên, nhưng cô chỉ chật vật mở mắt ra nhìn hắn, mím môi, khẽ lắc đầu.
Máu trên ngực vẫn chảy không ngừng.
Bất chợt Derek phát hiện hắn đã không còn nhìn thấy được màu sắc nguyên thủy trong đôi mắt đã từng một thời ngập tràn sự sống đó nữa. Hắn siết lấy bàn tay còn lại của Erica, để sức nóng của ngọn lửa đang bốc cháy ngoài kia thổi bùng lên mọi gánh nặng tội lỗi trong tim hắn. Không nhớ từ lúc nào, hắn mới lại cảm thấy vô dụng và bất lực đến phát bệnh như thế này. Derek chực nhớ lần sinh nhật mới cách đây hai tháng của Erica, con bé chỉ vừa đúng 17 tuổi.
Issac bật khóc.
_ Tôi sẽ giúp cô ấy.
Boyd quay phắt về hướng phát ra tiếng nói, con mắt trái sáng rực lên màu vàng lạnh ngắc. Derek chớp mắt đã biến hình thành con quái sói khổng lồ, thứ hình dạng mạnh nhất nhưng cũng là xấu xí nhất của một Alpha, nhảy xổ ra trước mặt kẻ lạ mặt. Hắn nhe hàm răng nanh sắc lẽm như lưỡi cưa ra, gầm lên một tiếng thấu cả bầu trời.
Không một ai được chạm vào gia đình của hắn nữa!
_ Bình tĩnh nào sói bự, bình tĩnh~ thấy có người bị thương nên tôi đến với thiện ý thôi mà, một cuộc trao đổi nghe không tệ đâu nhỉ ?
Derek giương cặp mắt đỏ ngầu nhìn kẻ đó, là một thanh niên, một thằng nhóc! Trông cậu ta thậm chí không thể nào lớn hơn Erica được! Nhưng một thằng nhóc bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ dám bước vào khu rừng đầy rẫy quái thú này một mình, đừng nói tới chi cái thái độ ung dung như đang đi dạo thế kia. Lạ nhất là Derek không ngửi được bất kì mùi gì trên người cậu ta, kể cả mùi phù thủy cũng không. Dù cho phù thủy có mạnh đến mức nào, cũng không thể nào che giấu cái mùi tởm lợm của mình được, đặc biệt là với khứu giác của một Alpha.
Cậu ta đứng ngay trước mõm của một người sói đang phát rồ, sẵn sàng cắn đứt đầu bất kì kẻ nào dám cử động nhưng lại không hề tỏa ra một hơi sợ hãi nào, ngược lại còn là một sự tự tin đến rợn người. Thằng nhóc chỉ mặc trên người mỗi một cái áo khoác cũ kĩ có mũ màu trùm màu đỏ che mất đi gần hết khuôn mặt, hai ống tay áo xắn lên để lộ hai cánh tay đầy hình xăm, đôi bàn tay mảnh khảnh đeo găng xỏ ngón. Bên dưới chiếc quần jean rách nát là đôi bốt cao cổ màu nâu đen đế sắt. Derek gừ nhẹ trong cuống họng, vẫn dán chặt mắt vào đống hình xăm kì dị thấp thoáng trên cổ và kéo dài xuống tận dưới lớp áo của gã thanh niên lạ mặt; những thứ cậu ta đang mang trên người, từ vòng tay, dây chuyền hay khuyên tai đều làm từ bạc nguyên chất. Không ngửi thấy mùi vũ khí.
Derek không ngừng phát ra những âm thanh đe dọa, nhưng hắn không tấn công. Thằng bé chỉ nhếch môi cười và giơ hai tay lên như dấu hiệu cầu hòa.
_ Trao đổi ư?
Là Issac lên tiếng. Thằng bé không giấu nổi sự hoảng loạn trong lời nói, chính ngay lúc đó Derek phát hiện ra Erica đã không còn thở nữa.
_ Phải, tôi có thể cứu được cô ấy.
_ Vậy cái giá là gì?
Cậu ta bất chợt chỉ thẳng tay vào mặt Derek, trước cử động đột ngột của đối phương, hắn suýt nữa đã nhe răng tạp đứt luôn cánh tay mảnh dẻ trắng nõn đó theo phản xạ. Nhưng câu nói tiếp theo phát ra từ miệng cậu ta khiến hắn chết cứng.
_ Tôi muốn Alpha của các người.
Tim Derek lệch đi một nhịp.
Tin đồn bấy lâu nói rằng có một tên thợ săn tự xưng là con người nhưng lại mang trong mình pháp thuật mạnh hơn tất thẩy những phù thủy từng được sinh ra trên đời. Không ai biết đó là ai, tên gì, từ đâu xuất hiện, chỉ biết là tên thợ săn này ra tay lùng bắt hết tất cả những Alpha mà gã gặp, với mục đích thật là gì cũng không ai biết rõ. Có người cho là chính lũ phù thủy đã giao cho tên thợ săn làm nhiệm vụ đó, có người thì lại bảo gã làm thế đơn thuần vì muốn có được sức mạnh của các Alpha, nhưng đến nay sự tồn tại và mọi hành tung đó vẫn chỉ là một bức màn sương không ai muốn khám phá.
Chẳng lẽ tên thợ săn đó chính là cậu ta?
Derek không nhớ rõ bản thân đã nghĩ gì lúc đó. Tuy nhiên hắn vẫn nhớ như in nổi đau lặng lẽ truyền đi giữa mối liên kết vô hình của hắn và các Beta, họ không thể mất Derek, nhưng tia hy vọng sống của Erica bây giờ chỉ còn có một. Phải lựa chọn.
Và Derek đã đồng ý.
Ngày xưa hắn vuột mất cả gia đình mình trong ngọn lửa, bây giờ hắn đã có cơ hội thứ hai, hắn sẽ không để bi kịch đó xảy ra lần nữa. Dù cho có phải trả giá bằng mạng sống.
…
Ngay khi Derek trở về hình dáng bình thường, hắn liền ôm chặt lấy Erica thay cho Issac khi thằng nhóc kia bảo rằng phải có một người trong bọn họ giữ chặt cô ấy lại.
_ Cái này sẽ hơi đau đó, cố chịu đựng và đừng có cào rách mặt tôi đấy…
Cậu ta gỡ chiếc găng tay bên phải ra, Derek nhìn thấy ở cả hai mặt của bàn tay đều có ấn ký rất kì lạ, đó không phải là hình xăm, hắn không ngửi thấy mùi mực. Nhưng chúng không hề xa lạ, có thể đó chính là những biểu tượng cổ mà hắn đã đọc từ trong sách rất lâu về trước, nhưng Derek không nhớ rõ. Hắn hiện tại chỉ đang lo làm cách nào cứu sống Erica đang chết dần trong lòng hắn.
Thằng nhóc kề sát lòng bàn tay vào trước vết thương trên ngực Erica, vài giây im lặng không có gì xảy ra, và rồi một làn sóng sức mạnh vô hình chợt bùng nổ, nó đột ngột lướt ngang Derek và hai người còn lại như một cơn sóng thần điên loạn và không bao trước, khiến cả ba nghẹn thở, từng sợi gân máu co thắt rồi lại căng lên, hồn sói trong người họ hú lên từng đợt đầy cảnh báo, bản năng chúng cảm nhận được một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm và đe dọa. Đây, chắc chắn không phải là sức mạnh của một phù thủy.
Những dòng cổ tự trên tay cậu ta sáng dần lên, sau một lúc còn sáng hơn cả ánh lửa đang bao trùm họ. Ánh sáng màu xanh đó bắt đầu chảy ra từ lòng bàn tay trắng nhợt nhạt, lách tách như tia lửa điện, rồi như một dòng nước nhẹ nhàng cuốn lấy mũi tên vẫn còn đang ghim sâu vào ngực Erica, chảy luồn vào bên trong vết thương. Cặp mắt vàng sáng quắc của Erica chợt vụt mở, cả cơ thể co giật liên hồi, con bé gầm lên và bắt đầu vùng vẫy trong cơn đau đớn. Derek liền dùng hai cánh tay cứng như gọng kìm cũa hắn ghìm Erica xuống, mái tóc vàng xõa tung ra trên ngực hắn. Tiếng la hét thống khổ khiến Issac nhắm chặt mắt co rúm vào người Boyd, không muốn nhìn nữa. Derek vội đưa bàn tay mình ra, đặt lên miệng Erica và nghiến răng khi cảm nhận những chiếc nanh dài cắm phập vào da thịt mình.
_ Sắp xong rồi, một chút nữa nào….
Thằng nhóc xoay nhẹ bàn tay, và tiếng rống của Erica lại càng lớn. Như một con sói sắp chết đang quằn quại giẫy giụa. Derek chỉ càng ôm chặt cô hơn, bất chấp bàn tay đã bị cắn nát. Hắn thì thầm những lời cầu nguyện, vô lực gửi đến những vị thần đã bỏ rơi thế gian này từ lâu.
Sau một khoảng thời gian có lẽ chỉ mấy phút nhưng dài gần cả thế kỉ, hắn thoáng nhìn thấy mặt của Boyd giãn ra, mùi bã sói phát ra từ vết thương của Erica đang dần biến mất. Thằng nhóc khoác áo đỏ bất chợt chụp lấy mũi tên, và không thèm liếc đến ba đôi mắt mở to kinh hoàng, cậu ta kéo mạnh nó ra. Erica hét lên một tiếng đứt quãng rồi ngất lịm đi. Hơi thở ban đầu thì bất ổn nhưng một lúc sau liền bình thường trở lại. Máu khô đi, vết thương đỏ hỏn từ từ khép miệng lại.
Derek thở ra một hơi dài mà hắn không biết mình đã giữ từ lúc nào.
Hắn nhớ ngay sau đó người con trai lạ mặt kia đã đưa tay ra, vén nhẹ mái tóc vàng của Erica qua bên mép tai, khẽ mỉm cười. Nhẹ nhàng, không hề giả dối. Derek không nhìn thấy được khuôn mặt cậu ta sau lớp mũ trùm, trong màn lửa, chỉ nhớ thấp thoáng nụ cười đó có cái gì rất quen thuộc.
Hắn không tài nào nhớ được.
Hiện tại
Có thể ngay sau đó bản thân hắn đã phản kháng, có thể Boyd và Issac đã cản không để cậu ta đem Derek đi…hoặc có thể không. Tất cả những gì mà sau đó hắn nhớ rõ, là cả một khoảng mập mờ, rồi cuối cùng là một sợi dây xích to bằng bạc tẩm đầy bã sói trói chặt tay hắn ra sau lưng, trên cổ là chiếc vòng da ếm phép khiến hắn không thể biến hình được và cũng làm cho những vết thương trên người hắn lành với tốc độ chậm như rùa bò nốt.
Thằng nhóc áo đỏ nói với Derek rằng cậu ta đã chỉ cho Issac, Boyd và Erica một con đường an toàn để thoát thân về phía Đông, còn riêng hai người thì sẽ bắt đầu đi ngược về hướng Tây.
Khi cuộc chiến xảy ra, các lãnh thổ đã bị những thế lực hùng mạnh nhất chia cắt thành bốn mảng lớn, Đông Thành trở thành vùng đất của người sói, còn Tây Vực thì biến thành lãnh địa của phù thủy. Bắc Lâm và Nam Đài là hai vùng nhỏ hẹp hơn còn lại, chủ yếu toàn những khu trại lớn nơi con người và thợ săn sinh sống. Địa đạo Trăng Bạc nằm ở trung tâm, vừa là chiến trường vừa là khu rừng chết của vô số những loài sinh vật mà có cho đến tận bây giờ ta vẫn nghĩ rằng chúng không tồn tại. Khu trại cũ của Derek nằm ngay giữa vùng chiến tuyến Đông Bắc - nơi có doanh trại lớn nhất của liên quân thợ săn. Nhiệm vụ của họ là canh gác và quan sát động tĩnh của kè thù, bảo vệ cho ranh giới lãnh thổ người sói, nhưng đây cũng chính là khu vực nguy hiểm dễ bị đánh úp nhất.
Các Alpha Tối Cao đã dồn gần như toàn bộ những kẻ mạnh nhất ở Đông Thành về trấn giữ ở trại này. Nhưng quả nhiên là không ai lường trước được hậu quả. Cuộc thanh trừng xảy ra hai tuần trước, đến giờ vẫn ám ảnh hắn như một cơn ác mộng.
…
Tên (có lẽ là) thợ săn trẻ tuổi đó nói đích đến là hướng Tây, vậy thì mục đích rất có thể là giao nạp hắn cho lũ phù thủy. Nghĩ đến đây, Derek lạnh toát cả người.
Đối với người sói, không thứ gì nhục nhã và đau đớn đến cùng cực bằng chết trong tay của phù thủy hoặc thợ săn. Bọn chúng sẽ không bao giờ kết liễu nạn nhân của mình trước khi chưa được moi móc được thông tin chúng cần, hoặc chưa thõa mãn cái niềm sung sướng bệnh hoạn khi tra tấn kẻ đó, đặc biệt là lũ phù thủy. Derek đã từng nhìn thấy, đã từng nếm trải cảm giác đó…cũng lại là một trong những thứ khiến hắn không ngủ được về đêm.
Hắn tự trấn an rằng nếu như muốn đến được phía Tây phải đi một chặng đường rất dài, nếu không có phương tiện di chuyển thì sẽ mất không dưới hai mươi ngày. Và con đường ngắn nhất chính là băng qua tử địa Trăng Bạc.
Nhất định hắn sẽ có cơ hội trốn thoát!
….được rồi, có lẽ hắn sẽ có cơ hội trốn thoát.
Derek đã đinh ninh rằng thế, nhưng sự thật đã chứng minh, đời chẳng có gì đẹp cả, gần qua cả tuần rồi mà hắn vẫn cứ ngồi đây, bó mình trong xiềng xích và cố lờ đi những trận cãi vã như trẻ lên ba của thằng nhóc thợ săn được đồn thổi là kẻ mạnh nhất của Năm vùng đất và thằng bạn (có lẽ là) thân của cậu ta.
Derek cũng vô tình biết được khá nhiều điều khi đi chung với hai bạn đồng hành ‘dễ mến’ này.
Stiles, cậu ta tự giới thiệu, là một thằng nhóc vô-cùng-phiền-phức. Cậu ta nói nhiều, rất nhiều, ý hắn là, nhiều lắm luôn ấy; nhưng lại bảo đó là do ADHD - hội chứng rối loạn tăng giảm chú ý hay gì gì đó, Derek chẳng ngửi thấy mùi bệnh tật, hay bất cứ mùi gì từ cậu ta cả (hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận hơn thế, vì các siêu giác quan - thứ vũ khí duy nhất hắn có thể xài được ngay lúc này, cũng chẳng còn tác dụng gì nữa). Chưa kể đến thằng nhóc không những vụng về mà còn rất tức cười nữa, bởi vì không có ai, không-một-ai trên đời này lại có thể mặc ngược áo hai ngày trời mà không hề hay biết hay là cột lộn hai bên dây giày rồi lại đổ thừa là mình té do vấp phải ruột heo cả. Derek nhớ là mình đã cười khỉnh vào mặt cậu ta, và rồi tối ngày hôm đó hắn phải ăn sóc chuột cho bữa tối, một con sóc chuột còn sống và vẫn đang cố ném vỏ hạt dẻ vào mặt hắn!
Dù quái dị nhưng hắn vẫn phải công nhận rằng, cậu ta khá…tử tế, không giống như lũ thợ săn và phù thủy mà Derek biết. Stiles luôn tự tay chữa lành vết thương cho hắn tuy thừa biết hắn có thể tự làm việc đó được (dù rất chậm) bằng thứ sức mạnh bí ẩn lúc cậu ta cứu sống Erica. Stiles cho hắn - một tù nhân - ăn uống rất tử tế (trừ cái lần sóc chuột ra). Tuy Derek vẫn chưa thể đo lường hết được nặng lực của thằng nhóc khoác áo đỏ này hoặc những gì mà cậu ta có thể làm được, nhưng Alpha bên trong hắn luôn nơm nớp dè chừng mỗi khi cảm nhận được một nguồn sáng kì lạ đó, như một nguồn sức mạnh vô cùng lớn đang cháy âm ỉ bên trong thân xác nhìn tưởng chừng như vô hại đó.
Chúng tồn tại, nhưng có lẽ đã bị kìm hãm, không phóng thích được. Và cậu ta cũng chưa bao giờ sử dụng thứ đó để cố tình làm hại bất kì ai không có chủ ý tấn công họ trước.
Còn Scott, gã con người bình thường đi theo cậu ta, theo những cuộc đối thoại mà Derek (bắt buộc phải) nghe được từ cả hai, đã lạc mất mẹ của mình khi đoàn người trong trại mà cậu ta sống dời đi chỗ mới. Scott nói rằng trong lúc đi tìm mẹ, bị hai gã Omega đuổi giết thì lại được một toán thợ săn cứu. An toàn không bao lâu thì Scott lại lạc thêm một lần nữa khi những người thợ săn đó vô tình chạm mặt với đám phù thủy trong cuộc thanh trừng. Chuyện này xảy ra không xa cuộc chiến ở doanh trại của Derek, nên chắc là Scott đã đi theo Stiles khi cậu ta lần theo dấu vết của Derek và những kẻ bỏ trốn.
_ Tớ không ưa lũ Omega.
_ Không ai ưa lũ Omega cả Stiles.
_ Bọn chúng suốt ngày gặp ai mặc áo đỏ thì cũng chỉ có mỗi cái kiểu: “Ooooohh~ Này cô bé quàng khăn đỏ, đi thăm bà nội đấy à? Đến đây chơi tý nào, bọn này sẽ không cắn…đau lắm đâu!” …Urg, tởm!
_ Tại vì cậu cứ suốt ngày mặc áo khoác màu đỏ chăng?
_ Tớ còn có mỗi bộ này thôi, mà bộ nhìn tớ trông giống nhân vật cổ tích lắm à?!
_ Không, nói thật thì trông cậu cứ như thằng nghiện ấy.
_ Ồ thế hả Scott? Cám ơn nhiều nhé, cậu làm tớ tự hào quá cơ.
_ Tớ nhớ Allison quá…không biết bây giờ cô ấy ra sao rồi…
_ Cậu đã than câu đó lần thứ 54 trong ngày rồi đấy, dừng lại đi được không?
_ Nhưng mà tớ lo cho cô ấy! Cô ấy là nữ-
_ Cô ta là nữ thợ săn, Scott, thuộc dòng tộc Argent! Là Argent đấy! Là cái dòng họ đã đuổi giết cái lũ mặt lông mông lá suốt cả mấy thế kỉ nay đấy! Tớ chắc một trăm phần trăm là Allison còn đang sống rất khỏe mạnh, và có thể hiện giờ đang đá đít một gã người sói nào đó nữa cơ, ai như cậu chứ…chẳng hiểu sao mà cậu còn sống đến giờ phút này, chỉ số sinh tồn của cậu là bao nhiêu hả? Và cái đó không phải câu hỏi đâu, đừng trả lời!
_ …Tớ ghét cậu.
_ Đừng có xạo, tớ biết cậu yêu tớ mà.
Stiles và Scott chỉ mới đi chung với nhau không bao lâu nhưng dường như đã trở thành bạn rất thân rồi. Và cám ơn Chúa vì bản tính lương thiện chẳng có chút gì phòng vệ của Scott, cậu ta không quan tâm đến mớ hình xăm kì dị trên người hay những khả năng dị thường của Stiles, đối với việc Stiles dẫn theo một người sói Alpha bên cạnh lại càng….cậu ta đơn thuần chỉ “Wooow, ngầu vật vã! Ơ khoan, màu mắt đó…màu đỏ….là Alpha à?? Trời đất, Alpha bây giờ không còn nhiều đâu, hiếm lắm đấy! Làm thế quái nào mà cậu bắt được hay vậy?”, và câu trả lời của Stiles cũng chỉ đơn giản là: “Vì tớ vô tình cứu được mấy nhóc cún của anh ta.”
Derek không muốn công nhận, nhưng hai thằng nhóc này khá hợp nhau đấy. Tới mức khiến hắn muốn tự vẫn cho xong.
…
Chỉ riêng cái tên Argent đã khiến Derek căng cả người, hắn không ngờ cái thằng ngốc tóc xoăn không có lấy một miếng ý thức sinh tồn kia lại đang trong mối quan hệ với một trong những thợ săn của gia tộc huyền thoại. Argent vốn là những thợ săn người sói lâu đời, cũng là những kẻ tài giỏi, tiếng tăm và có thế lực nhất. Argent có luật lệ khác khe của riêng họ, không ra tay hạ sát bừa bãi, chỉ đi săn những kẻ săn đuổi họ và tuyệt đối không bao giờ kết giao với phù thủy. Có vẻ như họ ghét cả hai. Hiện tại như bây giờ mà cả hai bên đụng mặt nhau, sẽ như thế nào nhỉ, Scott không tính, nhưng còn hắn và Stiles? Thật chẳng muốn nghĩ tới…
Ngoài những giờ phút lên kế hoạch bỏ trốn, Derek dành gần như toàn bộ thời gian mình có để suy nghĩ về Boyd, Issac và Erica; mãi lo không biết họ có an toàn đến được phía Đông hay không. Ngay bây giờ cũng thế, hắn cứ lo lắng mà đã không để ý đến góc trời đang mờ nhạt hửng sáng. Mà trời sáng thì sẽ có những kẻ rấtttttt là sung mãn.
_ Tỉnh dậy và chiếu sáng đi nào!! Đến giờ đi tiếp rồi, dậy nào Sói bự! - Derek mở mắt, quẳng cho Stiles cái nhìn chết người. Và cũng như thường lệ, thằng nhóc bơ đẹp hắn, hí hửng dập tắt đống lửa và thu gom đồ đạc.
_ Anh ta cáu vì cậu không chịu im miệng cho mọi người ngủ đấy.
Derek gầm nhẹ một tiếng đe dọa, nhìn thẳng vào Scott bằng con mắt đỏ ngầu như máu. Scott hoảng sợ, rụt người lại và lủi vào sau lưng Stiles. Hắn khịt mũi, ít ra thì thằng nhóc đó nói đúng, hắn cáu đấy, nhưng mà không chỉ vì mồm của một đứa thôi đâu!
_ Đừng sợ, anh ấy không cắn đâu.
_ Có muốn thử không?!
Hắn gằn giọng, hé miệng để lộ cặp răng nhanh dài và sắc. Nhưng ngay khi Stiles giựt mạnh sợi dây xích nối vào cái vòng khóa cổ của hắn, cặp mắt của Derek lập tức trở lại màu nâu nhạt bình thường. Hắn khó chịu quắc mắt nhìn cậu ta, Stiles chỉ cười khúc khích. Cậu ta búng tay, hai cái xiềng bạc khóa chân Derek liền mở ra. Stiles cầm chúng lên và ném vào balô, tay còn lại hất chiếc mù trùm ra khỏi đầu, để lộ mái tóc nâu rối bù lộn xộn. Khuôn mặt đó nhìn như thể chưa qua tuổi mười bảy, quá trẻ và non nớt với làn da trắng nhợt nhạt lộ cả mạch máu, điểm trên đó một vài nốt ruồi. Chiếc cổ cao, mịn màng và thon mảnh. Thứ duy nhất làm cho cậu ta không giống với những đứa trẻ thông thường khác, chính là những dấu ấn kí tựa hình xăm đó, không chỉ có ở trên hai cánh tay không, chúng chạy qua cổ, ngực và xuất hiện cả trên khuôn mặt, dưới chân mắt, trên trán và hai bên thái dương cậu ta.
Và Stiles không mở mắt.
Mất hai ngày để Derek phát hiện ra cậu bị mù. Nhưng như thế không có nghĩa là cậu không thấy đường.
Có những thứ mà vốn đôi mắt không nhìn thấy được. Nhưng ta có thể thấy chúng rất rõ một khi có thể nhìn được bằng bản năng, bằng các giác quan khác. Không mở mắt, nhưng vẫn nắm rõ được thế giới trong lòng bàn tay. Là người sói, Derek cũng hiểu cảm giác này, nhưng đối với Stiles thì đây là một món quà của linh lực, cậu ta bảo thế. Derek đặt nghi vấn điều này, vì nếu như hắn đếm không nhầm thì cứ trung bình một ngày cậu ta ít nhất cũng phải tông đầu vào một thứ gì đó (thân cây chẳng hạn) khoảng 6-7 lần, có khi hơn. Và cũng chính vì vậy, Derek bất đắc dĩ trở thành chó dẫn đường cho cậu ta (và hắn thề, cả đời hắn sẽ không thừa nhận đều này lần hai!), bởi vì cứ mỗi lần Stiles đâm đầu vào cây, cậu ta sẽ rất hay bực dọc và Derek không thích có thêm bã sói trên da, cơ thể hắn giờ đã tệ lắm rồi, và hắn cũng không có hứng thú ăn sóc chuột mỗi tối.
_ Được rồi, tiến lên nào mọi người! Chúng ta sẽ đi theo hướng-
_ Không! Lần này tớ sẽ dẫn đường, không thể tin vào khả năng phán đường của cậu được. Tớ không muốn lạc vào ổ của Weredingo lần thứ hai đâu, con quỷ đó suýt nữa thì thịt tớ!
_ Chỉ có duy nhất lần đó thôi!
_ Nói sao cũng được, nhưng bản đồ là của tớ. Cậu, lo mà dắt thú cưng của cậu đi.
Stiles bỉu môi.
Và nếu như Derek không quá bận nhe năng hù dọa Scott vì dám bảo hắn là thú cưng, chắc chắn hắn sẽ tự nhiên không kìm được mà nhìn vào đôi môi đỏ đó.
Sẽ có ngày hắn cắn nát chúng ra.
~*~
Ngày hôm nay cũng như những ngày trước, cả ba tiếp tục đi về hướng Đông, Scott một tay dò bản đồ một tay vác theo một cây gậy bóng chày cũ mèm (vì cậu ta nghĩ thứ đó có thể giúp cho cậu ta sống sót khỏi những sinh vật siêu nhiên đến từ rừng Trăng Bạc, tếu thật). Còn tấm bản đồ thì là do chính tay Stiles vẽ ra, trông đã khá cũ rồi, Derek không biết làm thế quái nào mà cậu ta có thễ vẽ lại toàn bộ các con đường trong khu rừng đáng nguyền rủa này, rồi mắt không nhìn thấy thì coi bản đồ thế quái nào? Stiles chỉ nhún vai rồi nói là cậu ta phân biệt đường bằng cách dùng nhiều loại mực có mùi khác nhau để vẽ, nhưng nói gì thì nói có vẻ như chính tác giả cũng không thể nào nhớ hết được muốn tránh quái vật là phải nên đi đường nào…
Stiles đi phía sau Scott, tay cầm sợi xích kéo theo Derek. Hắn vẫn như thường lệ, giữ im lặng suốt cả chặng đường, trong đầu cố tìm lối thoát, hắn không thể nào để bản thân bị áp đến phía Tây được. Chưa phải lúc này, hắn chưa thể chết được… hắn còn có việc cần phải làm.
_ Này, còn đau không?
Hắn hơi giật mình, nhưng không phản ứng. Không nghe thấy Derek trả lời, Stiles lại bắt đầu huơ tay múa chân cứ như đang cố giải thích, phòng trường hợp hắn không hiểu được thứ ngôn ngữ cậu ta đang nói.
_ Vết thương trên cổ ấy mà. Của con Weredingo? Tối hôm trước?
_ …Không đau. Nó lành rồi.
_ Thế à, tốt!
Derek nhìn cậu ta đang mỉm cười hài lòng, nửa ngạc nhiên nửa nhộn nhạo. Hắn đã quen với việc cậu ta cứ tấn công hắn bằng cách nói-nói-nói-nói-suốt-ngày-đêm rồi nhưng mà ai lại cứ đi thừa sức mà quan tâm vết thương của một kẻ mình vừa bắt và chuẩn bị đem bán cơ chứ? Vả lại Derek để ý thấy một điều, lượng bã sói mà Stiles dùng cho xích khóa tay và cổ hắn đã ít đi đáng kể. Chẳng lẽ chỉ vài ngày hắn không phản kháng cũng đủ làm cậu ta khinh xuất như thế? Hoặc là do quá tự tin vào sức mạnh của mình mà không quan tâm hắn có đột ngột bức xích rồi cắn gãy cổ cả cậu ta và Scott hay chăng?
_ Anh không cần lo lắng cho đàn của mình nữa, tôi đã làm cho họ một vòng chú bảo vệ khỏi đám phù thủy và thợ săn. Họ sẽ an toàn đến được phía Đông thôi.
_ …Cậu nên lo cho bản thân mình trước đi thì hơn.
_ Aww, Sói bự lo cho Stiles à? Cảm động quá đi mấttt~
Có kẻ sắp đứt gân máu rồi. Đừng chết Derek, Issac sẽ khóc mất!
_ À mà, cô gái bị thương hôm đó, tên là Erica đúng không? Thế còn hai người kia?
_ … Boyd và Issac.
_ Trông họ như thế nào?
_ Tôi tưởng cậu nói cậu có thể nhìn thấy mọi thứ.
_ Này, tôi nói cho anh biết, xúc phạm người mù là trái phép đấy nhé. Tôi cảm nhận được, nhưng không hoàn toàn nhìn được! Tôi thậm chẳng biết được Scott xấu xí đến mức nào-
_ Hey!
_ Im đi Scott, tập trung vào bản đồ! Ý tôi là tôi đâu có ngu gì mà cứ đâm đầu vào đám cây chết tiệt nếu tôi nhìn thấy chúng-
_ Stiles
_ Sao cơ?
_ Phía trước kìa.
BINH.
_ Oww…ow ow ow! Ôi trán tôi, cái cây khốn kiếp!! Ôi mũi tôi! Anh là một con ch- không, một con sói dẫn đường tệ hại Derek, tôi thề, ôi đau quá cái mặt tôi….trời ạ đây có phải ‘George of the jungle’ đâu cơ chứ! Ow ow~
Derek im lặng, không phản ứng. Hắn giật mình nhận ra mình đang cười.
Không phải kiểu cười khinh bỉ hay mỉa mai, mà là kiểu như…cười thật ấy. Hắn có một cảm giác rất quái lạ, từ tận sâu trong bản năng thì thầm, rằng việc Stiles gọi tên hắn là một chuyện rất…tất nhiên, rất tốt, phải, rất tốt. Chỉ ngoại trừ đêm đầu tiên sau khi cứu Erica, cậu ta nhất nhất không để cho hắn ngủ, bất chấp Scott kêu gào, chọc phá cho tới khi hắn chịu phòi ra tên thật của mình.
_ Này, tôi không thể gọi anh là “Này” mãi được, nghe chẳng lịch sử chút nào.
_ Thế thì đừng có gọi.
_ Aw coi nào, tỏ ra thân thiện chút đi chứ! Hay là do anh không có tên? Theo tôi nhớ thì sinh vật sống nào cũng đều có tên cả, hiển nhiên rồi. Hay là họ cũng được, anh có họ mà, phải không? Tên lót thì sao? Không lẽ tên anh xấu quá nên không muốn nói cho tôi biết? Nói đi, hứa sẽ không cười đâu mà~ Và đừng có quắc mắt nữa, tôi có thể nghe được cả bộ mặt cau có của anh đó.
_ Cậu bớt nói đi được không, dĩ nhiên là tôi có tên!
_ Thế thì nói nghe xem nào.
_ …Hale.
_ Đó là họ mà. Hale là họ mà phải không? Không ai lại đi đặt tên con mình là Hale cả, coi nào, làm lại nào! Tên anh là gì?
_ Tôi ghét cậu.
_ Aw, dễ thương quá đi! Thực sự muốn nựng anh quá đi, cơ mà anh không nói tôi nựng thật đấy! Làm thật đó nha!
_ Là Derek được chưa?! Tránh xa ra chút đi!
_ Derek. Hale. Deeeeerek Haleee, hm… hơi không hợp, nhưng tên đẹp đấy, tôi còn tưởng tên anh là Edward hay Cullen gì đó cơ. Derek nghe không tệ~ Deerrrrekkkk-
_ Thôi ngay!
_ Đừng cau có thế mà Sói chua! Nhân tiện, tên của tôi là Stiles, S-T-I-L-E-S! Coi nào, gọi thử xem, Stileeeeesssss~~~
_ Im đi Stiles.
_ Thô lỗ chưa kìa.
Ngay từ đầu Derek đã không hiểu tại sao mình lại làm thế. Đáng lí hắn không nên mở miệng nói chuyện, càng không nên trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn đó. Nhưng cứ mỗi lần hắn giật mình, thì liền phát hiện bản thân đã hoàn toàn chìm vào trong những cuộc đối thoại nhảm nhí và tức cười đó, cứ như thể cậu ta hoàn toàn không phải là kẻ đã xích hắn lại bằng bã sói và lôi hắn đi hàng ngày ấy. Rõ ràng Derek biết cậu ta là kẻ thù, là tay sai của phù thủy, nhưng bản năng của hắn lại nói khác. Derek không nhớ rõ lắm về kí ức ngày trước, chắc rằng có nhiều chuyện đã xảy ra, và hắn cũng không biết vì sao mình lại quên…hắn chỉ không cho rằng mình biết Stiles. Nhưng đó là một chuyện. Nhận thức của một loài khác trong cơ thể lại là một chuyện khác. Con sói của hắn cứ một mực nói rằng thằng nhóc đó có cái gì đó rất quen thuộc, rất gần gũi.
Nó không nhìn thấy sự đe dọa, cũng không hề phản kháng hay nhe nanh khi cậu ta chạm vào người Derek. Bản năng chỉ thấy được…những cảm thấy bình yên, quen thuộc, nằm yên tại đó, hiện hữu dù hắn không hề hay biết. Giống như phần nào quên bớt đi những gánh nặng, những cái chết của các Beta trong đàn, cả những giấc mộng mù mờ, ám ảnh hắn từng đêm. Cho nên hắn tạm lờ đi những logic nhức óc, những thứ cảm giác lộn xộn khó hiểu.
Derek chỉ không thể phủ nhận hoàn toàn, rằng trong những ngày qua, hắn không hoàn toàn cảm thấy mình là tù nhân, đây là cảm giác như hắn…đang bên cạnh đàn của mình.
Nhà.
_ Erica…con bé, có mái tóc màu vàng sáng. - Derek nói khẽ, như thể đang chia sẻ những bí mật sâu kín nhất mà hắn không nghĩ sẽ có ngày mình nói ra. Stiles đáp lại hắn, nhẹ nhàng kì lạ.
_ Thế còn những người khác?
_ Issac tóc xoăn, có đôi mắt màu lục bảo. Cậu ta cao lắm.
_ Ồ, thế hai người đó, còn trẻ không, ý tôi là, bao nhiêu tuổi ấy?
_ Erica 17 tuổi, Issac cũng cỡ tầm ấy.
_ Wow, đàn của anh toàn trẻ vị thành niên, chắc khó dạy bảo lắm nhỉ? Còn anh thì sao Derek?
_ Sao cơ?
_ Tuổi? Chúng ta đang nói về tuổi mà. Mấy hôm nay tôi chỉ nghe thấy giọng của anh thôi, không nhìn thấy- oh ooh khoan, để tôi đoán thử nhé? Anh 30 phải không??
_ ….
_ Sao lại thở dài? Quá già rồi hả? Vậy thì….27 đi?
_ Không.
_ 25?
_ Không, Stiles.
_ Đừng nói với tôi là anh 18 tuổi nhé! Bởi vì nghe giọng không giống chút nào!
_ …Là 23.
_ Oooh ra thế!
Hai người lại tiếp tục luyên thuyên lảm nhảm đủ thứ chuyện, nhưng chủ yếu là Stiles thôi do cậu ta không thể nào im lặng quá 30 giây được, còn Derek thì không thể không trả lời, bởi vì cậu ta là Stiles! Và sau ngần ấy thời gian tạm cho phép bản thân mở lòng để nói về bầy đàn của mình, Derek đảo mắt và quyết định giữ im lặng tuyệt đối ngay sau khi Stiles bắt đầu yêu cầu hắn miêu tả cơ bắp của Boyd và dội bom hắn bằng cái thể loại câu hỏi kiểu như: “Còn anh thì sao? Chẳng phải Alpha là kẻ ngầu nhất đàn sao, anh c&oacu