Bóng tối bao trùm cả ngôi nhà, cả hành làng, he hắt vài vệt sáng của ánh trăng rọi vào. Khoảng không trong phòng vô cùng tĩnh mịch, không một tiếng động, lạnh lùng làm người ta nổi cả da gà. Ngôi nhà này trước kia có tiếng cười của mẹ khi nấu nướng, có tiếng hò hét cổ vũ của bố khi xem bóng đá, có tiếng cười khúc khích cùng tiếng nhai trầu khe khẽ của bà nội....Nhưng bây giờ chẳng còn gì cả, yên ắng quá, cô đơn quá ! Chỉ còn bóng dáng của một chàng thiếu niên co rúc trên chiếc giường rộng rãi , chàng ta nằm nghiêng người, úp mặt vào tường...Nhịp thở gấp khúc, hô hấp dồn dập...Nếu chú ý nghe kĩ còn có thể nghe thấy tiếng nấc nhè nhẹ, tiếng sùi sụt đứt quãng...Chàng thiếu niên đó đang khóc...
Chàng thiếu niên đó chẳng ai khác mà chính là tôi đấy. Lúc này đây tôi đã chẳng biết bản thân mình sống vì cái gì. Trước kia từng sống vì gia đình , vì người thân, vì cái gọi là hanh phúc...Nhưng giờ người đã mất, hạnh phúc đã tàn, còn tôi lấy gì làm mục đích dể sống đây? Ngoài tuyệt vọng chỉ thấy trống rỗng khó tả....