Ngồi buồn ở giữa đêm đông
Mình ta một bóng mênh mông đất trời
Ngẫm bao thân phận con người
Ai rồi cũng có một đời mà thôi
Nước mắt mặn đắng bờ môi
Làm sao em hiểu cho tôi hỡi người
Nhớ sao ánh mắt nụ cười
Nhìn tôi đắm đuối thắm tươi má hồng
Bao nhiêu vương vấn trong lòng
Cớ sao cứ mãi đeo bòng lấy ta
Người gần mà ngỡ như xa
Tháng năm xưa cũ mặn mà người ơi
Tôi giờ lẻ bóng chơi vơi
Tìm trong ký ức những nơi nguyện thề.
[thơ] Ngồi buồn ở giữa đêm đông...
Posted on at