Ôm từ đằng sau luôn là cái ôm bất ngờ, nhẹ nhàng và sâu nhất; bởi bàn tay của ai đó khiến đối phương thấy an yên, được che chở, bảo vệ.
Thu chòng chành bước sang ngang, giật mình nhìn một chiếc lá rơi nghiêng xoay xoay theo làn gió nhẹ tênh, mặc sức để cho cái hanh hao, se sẽ của cảm xúc cứ chờn vờn trong mọi ngóc ngách của con tim. Lặng lẽ chọn một góc quán quen nức mùi kỉ niệm chưa bao giờ cũ, khẽ ngắm thành phố khi hoàng hôn sắp phủ lên đây một chiếc áo choàng đen kịt, mờ ảo.
Bỗng một giọt café rơi… rơi xuống đáy cốc rồi tan chảy, thấy chòng chành những nỗi nhớ vụn vặt về người con gái ấy. Và thèm cái cảm giác lâu rồi bỏ ngỏ ở nơi xa. Thèm được xoa xoa đôi bàn tay em đang cố với với chạm lấy chiếc lá thu sắp lìa cành. Thèm gõ đầu cô gái nhỏ bướng bỉnh, vẫn gật đầu đồng ý mỗi lần anh nói nhưng lẳng lặng chống đối… Và anh thèm một cái ôm từ đằng sau, cô gái à! Một cái ôm từ phía sau, khi em rón rén, chầm chậm bước về phía anh, thật nhẹ, thật khẽ nhưng êm ái…
Người ta vẫn bảo rằng mỗi một cái ôm đều có ý nghĩa và mang sắc thái của riêng nó. Ôm từ đằng sau luôn là cái ôm bất ngờ, nhẹ nhàng và sâu nhất; bởi bàn tay của ai đó khiến đối phương thấy an yên, được che chở, bảo vệ. Dù không nhìn thấy gương mặt đang rạo rực cảm xúc yêu thương nhưng khẽ lắng nghe nhịp đập con tim thì sự im lặng chính là điều êm ái, dịu dàng và hạnh phúc nhất.