ày chàng trai, nếu chị nói thương em thì em sẽ bằng lòng chứ, em có ngần ngại cách biệt tuổi tác, em có sợ ánh mắt ái ngại của bạn bè, những đàm tiếu, soi mói của những người quen biết?
Tháng 10 về rồi đấy chàng trai trẻ. Em có thấy không, gió heo may đang quyện mùi hoa sữa, lá đã ngả vàng, tiết trời đã hanh hao. Người ta nói tháng 10 là độ mà thu Hà Nội đẹp nhất đấy. Tháng 10 về rồi em có muốn được thương yêu?
Này chàng trai, sâu thẳm trong thâm tâm này của chị chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại ngả lòng thương yêu một chàng trai ít tuổi hơn mình. Ngày trước chị cứ nghĩ rằng như vậy chẳng hợp với lẽ tự nhiên chút nào, mà thật ra lẽ tự nhiên nào đâu cấm đoán điều đó - chỉ là lý lẽ bản thân chị tự đề ra mà thôi.
Này chàng trai, nếu chị nói thương em thì em sẽ bằng lòng chứ, em có ngần ngại cách biệt tuổi tác, em có sợ ánh mắt ái ngại của bạn bè, những đàm tiếu, soi mói của những người quen biết? Em có ngại ngần ẩn đi năm sinh của mình trên mạng xã hội, có dám công khai relationship với chị, có dám chụp ảnh cùng nhau rồi treo avatar đôi? Có dám dõng dạc mà hét thật to rằng: "Chị ơi! Anh yêu em...!" - Em dám chứ chàng trai...?
Chị trẻ con lắm, chị nghĩ mình còn trẻ con hơn em đấy. Chị thích hai đứa đèo nhau dạo phố Hà Nội mỗi độ thu về, lòng vòng Hồ Tây qua Hồ Gươm rồi lượn lờ phố xá. Rồi em sẽ là "xế" riêng của chị. Rồi chị ngồi lặng thinh phía sau thỉnh thoảng tựa đầu vào lưng em, nhẹ nhàng, bình yên như thế. Rồi những lần cãi nhau chị sẽ vênh mặt mà bảo: "Ơ hay, chị nói mày không nghe hả...?" Hai đứa cứ vậy cười xòa, mọi nỗi hờn giận sẽ cứ thế trôi qua. Rồi đôi lần chị nũng nịu đòi em làm cái này cái nọ, mặt em nhăn nhó rồi lọ mọ làm theo chiều lòng chị. Rồi chị lại gọi tên em chứ chẳng gọi em bằng em hay bằng anh như một số đôi khác. Rồi thỉnh thoảng chị lại ghé nhà làm vội bữa tối cho em, dăm ba bữa em lại đón chị đi làm về. Cứ vậy, êm đềm, bình lặng. Em dám chứ chàng trai...?
Nếu lỡ may em cao giọng mà bảo: "Em dám...", nếu lỡ may chúng mình có bắt đầu một mối quan hệ thương yêu với nhau thì em phải nhớ rằng, dăm ba phút nông nổi chị cũng chạnh lòng, tự ti và sợ hãi lắm đấy. Vì sao ư? Vì bên em còn rất nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp hơn chị, vì chị mang cái mác "già" hơn em. Nhưng mà chàng trai à, chị sẽ chấp tất cả những cô gái ấy cùng một lúc nếu em dõng dạc bảo "em dám" với chị. Đồng ý không chàng trai...?
Nếu lỡ may mình có yêu nhau thật thì mình đừng nghĩ gì đến chuyện quá xa xôi em nhé. Hãy khoan vội nghĩ đến chuyện một ngôi nhà nhỏ, nơi đó chị sẽ đợi em đi làm về, cũng khoan nghĩ đến chuyện sau này chúng mình sẽ thế nào, có được bền lâu. Hãy khoan vội nghĩ suy em nhé. Chúng mình sẽ chỉ nghĩ đến hôm nay và xa nhất là ngày mai thôi. Rằng hôm nay đi học về, đi làm về mình sẽ đi đâu chơi, rằng ngày mai mình sẽ làm gì để cả hai được vui vẻ. Một tình yêu đơn giản vậy thôi. Em dám chứ...?
Này chàng trai, thu về rồi mình thương nhau nhé...!
Này chàng trai nếu chị bảo: "Chị yêu em, chị thương em...", em có dám cất cao giọng, hét thật lớn rằng: "Em cũng thương chị, rất nhiều..." - Em dám chứ, chàng trai...?
Tháng 10 rồi, chị sẽ nói thương em...!!!