Nhớ tháng Mười một về, những ngày trở gió cô đơn cứ bon chen len vào mọi ngóc ngách trong tim nhưng rồi ai đó đã kịp kéo nỗi buồn sắp làm thành tổ đi về phía yêu thương.
Tháng Mười một, chẳng phải là khoảng thời gian đầu đông nữa nhưng sao tiết trời hanh hao gió và nắng vẫn vàng ươm phủ đầy mái phố im lìm lại khiến con người ta nghĩ đây mới chỉ là chớm đông? Đến bây giờ khi phố vắng, chiều buông, nắng rơi nhoài bên song cửa, tháng cũ chầm chậm trôi qua, trôi về miền xa chợt thấy nuối tiếc đến tái tê.
Hà Nội những ngày sắc trắng tinh khiết của cúc họa mi ôm choàng lấy từng con đường quen thuộc, đổ vào lòng người chút nao nao khó tả. Loài hoa này không đẹp, mùi hương cũng không quyến rũ nhưng chỉ là ngắm nhìn những cánh hoa bé xíu nép mình trên gánh hàng rong hớt hải trên phố bỗng thấy tâm hồn mình nhẹ tênh, êm ái… Buồn một nỗi hoa nở hoa tàn chỉ trong phút chốc, chiều nay cũng như bao chiều đã qua, phố chông chênh, hoang hoải đến lạ, cúc họa mi theo người về nơi đâu? Chợt nhận ra mùa hoa đã tàn, khép lại một chiều đông, khép lại một tháng cũ. Tháng Mười một sắp xa, em tìm kỷ niệm nơi đâu?
Có phải Hà Nội mùa nào sắp cũ cũng để lại những khoảng trống đến chới với? Có phải mùa đông luôn khiến con người ta ôm cô đơn nhiều hơn và có phải tháng Mười một đi qua, kỷ niệm chẳng còn biết nơi đâu mà tìm để vo tròn cất vào tim.
Nhớ cảm giác chớm đông, khẽ xoa xoa đôi bàn tay rồi vội vã siết chặt vào nhau lặng nhìn từng chiếc lá phượng bé xíu rơi nghiêng xuống phố. Ngắm bàn tay tỉ mẩn của cô hàng rong gói từng hạt cốm non tươi tròn lẳn nằm trong từng lớp lá sen xanh mướt mới thấy yêu biết mấy Hà Nội mỗi độ đông sang, thu mới đủng đỉnh đi xa…
Nhớ con phố còn ngái ngủ nằm im lìm mơ màng uống trọn vô vàn tia nắng đầu ngày, để mặc cho gió xạc xào la đà sát mặt đất. Hà Nội yên bình đến nao lòng.
Nhớ tháng Mười một về, những ngày trở gió cô đơn cứ bon chen len vào mọi ngóc ngách trong tim nhưng rồi ai đó đã kịp kéo nỗi buồn sắp làm thành tổ đi về phía yêu thương.
Nhớ từng con phố nhỏ, phố lạ rồi phố bỗng thân quen, phố ôm trọn kỉ niệm hai đứa trong chiều tan tầm chật chội, nụ cười của ai đó thật hiền làm tan đi cái mệt nhọc cuối ngày. Hoàng hôn buông phủ tím phố chiều, nắng vội vã tắt ẩn trốn thật kỹ sau những đám mây cao vút. Thành phố lên đèn, ngõ ngõ xiêu xiêu thơm lừng mùi ngô nướng. Ấy thế là đông đến…
Kỳ lạ thay, tháng Mười một sắp qua, phố cũ vẫn thoảng đâu đây hương hoa sữa. Nhưng không phải cái hương thơm nồng nồng, nức mũi như đầu mùa mà lại se sẽ, nhè nhẹ len lỏi vào từng giác quan. Hoa sữa cuối mùa gồng mình gượng nở, gượng vương mùi cũ, gợi nhắc một lời hẹn cho một mùa hoa sau khi thu đến.
Tháng Mười một, ai đó nhắc khéo nhau rằng có một loài hoa nép mình khiêm nhường trên phố với cái tên rất lạ, rất nhẹ: Cúc họa mi. Ôm trọn bó hoa trong tay có cảm giác như mình đang ôm hết những bình yên, dịu ngọt và ấm áp nhất của ngày đông.
Tháng Mười một, ngày dài lê thê kéo căng nỗi nhớ về những mảnh ký ức, vun vào tim từng hoài niệm khắc khoải. Biết tìm kỷ niệm nơi đâu để giữ, để nhớ, để không được phép quên. Lang thang mọi ngóc ngách, đâu đâu cũng thấy nức mùi kí ức nhưng sao nhạt nhòa, không thể chạm vào được.
Chiều nay. Nắng về. Gió nổi. Hà Nội buồn tênh…Hà Nội sắp xa tháng Mười một. Chầm chậm như thế đó, nhưng lại da diết đến nao lòng.
Tháng Mười một xa, rồi sẽ xa, em biết tìm kỷ niệm nơi đâu?