Thuở ấy tôi thường ra bến sông
Đò ngang từng chuyến ngó mông lung'
Chiều loang vệt nắng hoàng hôn tím
Lịm tắt lòng tôi nỗi ngóng chờ.
Em đã xa rồi xa rất xa
Bỏ tôi ở lại với gốc đa
Bến nước sân đình vầng trăng tỏ
Độc bước một mình ta với ta.
thuo ay
Posted on at