Bài thơ như lời tự sự đẫm nước mắt của một học trò chắc không còn trẻ nữa với hương hồn của người thầy đã khuất. Bài thơ gợi lại những ký ức từ thủa ấu thơ với hình ảnh người thầy thân thương, ấm áp đã theo tác giả trong suốt cái hành trình “Chúng con xuống biển, lên rừng - Hành trang vẫn ấm áp từng nét xưa - Lệ nhòa con chữ chiều mưa - Câu thơ thày đọc như vừa đấy thôi”… Nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam, BLOG Người yêu thơ Dân trí xin trân trọng giới thiệu.
(Minh họa: Ngọc Diệp)
THĂM MỘ THẦY
(Kính tặng hương hồn thầy Nhà giáo ưu tú
- Nhà thơ Lê Xuân Hương)
Vẳng nghe tiếng vọng thuở nào
Thâm trầm, ấm áp gõ vào thinh không
Dõi tìm về phía mênh mông
Lời thày bừng nắng chiều đông úa tàn!
Ân cần ánh mắt chứa chan
Tiếng lòng gửi gắm muôn vàn yêu thương
Bước chân khắp mọi nẻo đường
Thấy mây tóc trắng hồn vương nhớ thày!
Con về thăm mộ chiều nay
Nén nhang leo lét giữa ngày rưng rưng
Chúng con xuống biển, lên rừng
Hành trang vẫn ấm áp từng nét xưa
Lệ nhòa con chữ chiều mưa
Câu thơ thày đọc như vừa đấy thôi
Tu tâm, sáng đức giữa đời
Thanh cao, phấn trắng còn ngời trong con!
Gửi vào dâu bể lòng son
Tháng năm mưa nắng khôn mòn… tiếng thơm!