Ngày lễ tết, anh phải ở bên gia đình để đưa vợ con về thăm nội, ngoại. Khi tôi ốm đau, tôi mong và cần anh hơn bao giờ hết thì có lúc đúng vào dịp anh phải về quê có đám giỗ, khi thì con anh cũng ốm, khi thì vợ anh bận việc nên anh phải ở nhà trông con….
Tôi ly hôn chồng đã được hơn mười năm, khi mới 23 tuổi, cái tuổi còn quá trẻ và còn đủ thời gian để có thể tính tới chuyện đi bước nữa, tạo dựng một cuộc sống gia đình mới.
Thế nhưng vì thương con trai mới có 14 tháng, cứ nghĩ đến việc lập gia đình sẽ phải sinh con nữa, con trai tôi vì thế đã thiệt thòi sẽ càng thiệt thòi hơn nên tôi cố gắng “quên mình”, tự động viên sẽ nuôi con một mình.
Thời gian dần trôi cùng những vất vả, khó khăn của cảnh một mẹ một con. Ngoài ông bà ngoại và vợ chồng cậu em trai thỉnh thoảng giúp đỡ, hỗ trợ, còn lại một mình tôi xoay như chong chóng với công việc ở công ty, cho con đi nhà trẻ và chăm sóc con lúc đau ốm.
Việc ở nhà thì từ cái bóng đèn bị cháy, cái đinh mắc màn bị rơi, cánh cửa tủ lệch bản lề bị sệ xuống không thể đóng được… cái gì làm được thì tự làm, cái gì không thì tôi gọi thợ vào sửa… Mãi rồi cũng thành quen, cũng thấy ổn hơn với cảnh nhà chẳng có đàn ông trụ cột.