Tủi thân kiếp làm vợ trong… bóng tối ...2

Posted on at


Rồi tôi cũng có bạn trai, một chàng “trai tân” đúng nghĩa dù anh hơn tôi một tuổi. Yêu nhau gần hai năm thì anh bàn với tôi chuyện cưới xin. Tôi ngần ngại nói đến việc mình không muốn lập gia đình, anh đùng đùng nổi giận cho rằng tôi “lợi dụng” anh để chơi trò chơi tình ái và ra đi không một lời từ biệt.

Dù bụng bảo dạ sẽ không yêu người chưa lập gia đình nữa, nhưng người đàn ông thứ hai của tôi lại là một trai tân.

Anh yêu tôi thực sự và cũng muốn chúng tôi tổ chức đám cưới, chỉ với một điều kiện duy nhất là tôi gửi con về nhờ ông bà ngoại nuôi giúp.

Điều kiện này là không thể đối với tôi nên chúng tôi lặng lẽ chia tay nhau.

Dứt khoát không chọn trai tân nữa nên tôi từ chối tất cả những cơ hội của những anh chàng này. Trớ trêu, tôi không gặp được một người đàn ông độc thân mà lại yêu một người đàn ông đã có vợ và hai con.

Anh chu đáo, chăm sóc mẹ con tôi từ việc nhỏ đến việc lớn trong nhà, con tôi cũng yêu quý anh lắm nên đôi lúc dù có suy nghĩ đến chuyện “chồng chung”, tôi cũng tặc lưỡi tự an ủi mình rằng hoàn cảnh như tôi bây giờ không còn là điều gì quá đặc biệt nữa.

Thế nhưng dù đã “xác định”, tôi vẫn không thể tránh khỏi những lúc tủi thân, khóc thầm lặng lẽ.

Ngày lễ tết, anh phải ở bên gia đình để đưa vợ con về thăm nội, ngoại. Khi tôi ốm đau, tôi mong và cần anh hơn bao giờ hết thì có lúc đúng vào dịp anh phải về quê có đám giỗ, khi thì con anh cũng ốm, khi thì vợ anh bận việc nên anh phải ở nhà trông con…

Ngoài những lúc như thế thì một đôi lần, chúng tôi đi cùng nhau ngoài đường phố. Dù đi chung xe hay mỗi người một xe, thì chúng tôi luôn ở cảnh như hai người dưng.

Nhiều lúc nhìn một vài đôi tay trong tay hay ôm eo nhau trên đường, tôi chạnh lòng và khát khao vô cùng một vòng tay ôm “danh chính ngôn thuận” như thế.

Biết thân biết phận nên tôi cũng hạn chế vô cùng chuyện gọi điện thoại và nhắn tin cho anh khi anh đang ở “vùng cấm bay”. Thế nhưng hôm đó tôi đi công tác, vì quên nên cầm cả hai chùm chìa khóa nhà của hai mẹ con theo. Con tôi đi học về không có chìa khóa mở cửa vào nhà, trời thì mưa như trút nước. Vội vàng gọi cho anh để nhờ anh cầm chìa khóa sang mở cửa cho con (anh cũng có một chùm chìa khóa nhà tôi), chuông vừa đổ được một hồi, thấy anh tắt bụp điện thoại.

Tối muộn, mới thấy anh điện thoại lại, nói khi ấy anh đang chở vợ đi công việc nên không tiện nghe máy. Tôi chẳng trách gì anh cả, chỉ thấy lòng xót nghẹn.

May mắn con tôi được nhà hàng xóm đưa vào nhà, cho ăn uống rồi còn chở về nhà bà ngoại để cháu tắm rửa và có quần áo hôm sau còn đi học.

Cả đêm ấy tôi không thể chợp mắt. Tôi đã có cơ hội để làm vợ đàng hoàng nhưng chính tôi chọn cách từ chối. Và cũng chính tôi, chấp nhận con đường làm vợ trong bóng tối. Tôi đã sai và đang tự làm khổ chính mình?



About the author

phng-hu-khnh

i'm nineteen

Subscribe 0
160