tôi yêu tôi thật ích kỉ. chỉ luôn nghĩ về bản thân mình. tôi muốn lúc nào cũng được bên cạnh em, chia sẻ với em mọi điều trong cuộc sống.
tôi muốn em là của riêng mình...
nhưng
cuộc đời có bao giờ như mình mường tượng...
niềm vui với chỉ đến khi tôi chưa yêu thực sự...
mỗi lúc rảnh tôi lại nhắn tin hay gọi điện cho em, hỏi em đang làm gì, em ăn chưa, em ngủ chưa. câu hỏi dường như đã quá nhàn chán với em...
cứ vậy...
câu trả lời dần nhạt dần, không còn một câu hỏi quan tâm, không còn nụ cười trong mỗi cuộc trò chuyện hay tin nhắn...
đau...
rồi các dòng suy nghĩ cứ hiện ra trong đầu.
không biết em giờ đang ở đâu, làm gì, với ai...
tại sao em lại lạnh lùng với mình như vậy...
tôi muốn có câu trả lời...
nhưng
ai có thể cho tôi câu trả lời này được...
ngoài em...
những hành động thiếu suy nghĩ cứ diễn ra
tôi hành động như một thằng điên...
luôn đặt cho em những câu hỏi và bắt em trả lời, câu hỏi mà không ai muốn trả lời..
tại sao..... tại sao... tại sao....
sự quan tâm dường như trở thành nhàn chán
quan tâm thái quá khiến khiến em sợ hãi...
em trốn tránh tôi...
cảm giác đó..................................................................................................
suy nghĩ... suy nghĩ... suy nghĩ...
đi trên đường tôi như một người tâm thần.
không còn tâm trí để ý đến những việc khác
làm việc kém hiệu quả công việc dần bế tắc...
lý trí không còn trụ vũng, tôi muốn uống uống cho quên đi cái hiện tại
để rồi
một cuộc say, tôi gọi điện cho em. một cuộc hai cuộc ba cuộc rồi cả chục cuộc
em không nghe máy
em biết anh gọi tại sao em lại không nghe, em đang nói chuyện với ai
tôi gọi gọi đến khi em nghe máy
.
.
.
kết thúc..
mình cũng chưa là gì của nhau
anh hãy coi như chúng mình chưa quen
có lẽ là một kết thúc có hậu
tôi muốn quên em
nhưng
tôi nhớ em
muốn nhắn tin cho em
tôi sợ, sợ cái cảm giác đó nhưng thực sự tôi rất nhớ em