Tôi đã đắn đo quá nhiều, suy nghĩ quá lâu mà quên mất điều quan trọng nhất: Thời gian như chiếc đồng hồ cát, sớm hay muộn rồi cũng sẽ chảy cạn. Một ngày chợt tỉnh giấc, hốt hoảng nhận ra mộng đã hóa chân tình...
***
Sáu giờ sáng, trường Trung Học Phổ Thông Đinh Chiều lặng yên như một đứa trẻ đang say ngủ. Tôi và Thanh nhẹ nhàng dựng xe vào bãi gửi, lững thững từng bậc thang đi lên lớp học. Khép mắt tận hưởng cơn gió bất chợt lùa qua hành lang, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn trán được hong khô sạch sẽ. Bình thường tôi thích nhất là kiểu thời tiết như thế này: Mát mẻ, chớm lạnh, đất trời đâu đâu cũng đong đầy hương vị mùa thu thanh khiết, cảm giác mỗi lần hít một ngụm khí vào phổi như mình vừa được tái sinh. Quay sang bên cạnh nhìn Thanh, tôi thấy hắn đang say sưa ngân nga theo từng câu hát phát ra từ chiếc máy nghe nhạc.
Anh cứ mãi luôn nhớ em
Đến mức quên cả hít thở
Cô độc đến tận cùng
Làm anh thực sự u mê...
Tôi bụm miệng cười, không hiểu hắn hát bài gì mà nghe ngang ngang chẳng khác nào đọc thuộc lòng môn lịch sử. Thấy vậy, Thanh rút một bên tai nghe ra, lườm tôi: "Mày cười gì ?".
Tôi phớt lờ câu hỏi của hắn, cất giọng nghiêm túc: "Hôm nay quét sạch vào đấy, lần trước tại mày mà bàn mình bị phạt !".
"Bị phạt nhiều tập được thói quen dậy sớm càng tốt chứ sao". Hắn khịt mũi, cười cười nửa đùa nửa thật.
Chúng tôi bước vào lớp, bật đèn, mở toang cửa sổ, thở ra một tiếng mệt nhọc khi nhìn thấy đống giấy rác vương vãi trên nền nhà. Trực nhật là công việc nhàm chán, gượng ép thời còn ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng khi đã trưởng thành, tôi lại ước có thể quay ngược thời gian trở về những ngày tháng ấy, làm lại công việc ấy một lần nữa. Phải chăng con người ta chỉ biết yêu quý, luyến tiếc những gì đã vĩnh viễn mất đi.
"Mày quét lớp, tao lau bảng, ok ?". Tôi hỏi Thanh, tỏ ra cao thượng.
"Sao không phải mày quét lớp, tao lau bảng ?". Thanh bĩu môi phản bác.
"Được rồi, thế chúng ta cùng quét lớp, cùng lau bảng, công bằng chưa ?". Tôi thở dài. Hai đứa chạy xuống tầng một lấy chổi.
"Bài kiểm tra toán hôm qua mày được mấy điểm ?". Thanh nghiến răng nghiến lợi đẩy một chiếc bàn xộc xệch trở về vị trí cũ.
"Chín, còn mày ?". Tôi hỏi lại.
"Chín...lộn ngược !". Hắn cười khì khì.
Tôi và Thanh đối lập hoàn hảo giống như hai con số ấy. Chúng tôi biết nhau từ thời còn học cấp hai, thân thiết đến mức rủ rê nhau thi vào cùng một trường cấp ba. Tôi trầm ổn, đa cảm. Hắn nhiệt tình nhưng ngờ nghệch. Tôi luôn lắng nghe người đối diện nói hết câu, ngẫm nghĩ vài giây rồi mới lên tiếng bày tỏ quan điểm, còn hắn có tâm sự gì thì phải trút ra bằng hết, không cần đắn đo, bất chấp mọi hậu quả. Nhiều lúc tôi cũng thắc mắc tại sao chúng tôi có thể chơi thân với nhau đến vậy ?
Hai đứa hờ hững đưa từng nhát chổi, mải chìm đắm trong những suy nghĩ riêng nên không nhận ra có tiếng bước chân rất khẽ từ phía sau.
"Hai người trực nhật hôm nay à ?".
Cơ thể chúng tôi cứng đờ, gương mặt đóng băng trong giây lát khi nhận ra cánh tay cô ấy đang quàng qua cổ mình.
"Phương...?". Thanh yếu ớt lên tiếng, còn linh hồn tôi vì sự tiếp xúc ấy mà lạc mất chốn nào.
Phải rồi, có lẽ cô ấy là điểm chung duy nhất giữa chúng tôi.
"Biết hôm nay hai người bị phạt trực nhật nên mình đến giúp". Dứt lời, Phương chạy lên bục cầm lấy khăn lau bảng. Bụi phấn rơi xuống theo từng động tác, đậu lên bờ vai mái tóc cô ấy như những vì sao nhỏ lấp lánh. Lúc này tôi mới để ý Phương đang ngậm một chiếc kẹo mút. Sở thích trẻ con ấy theo thời gian vẫn không hề thay đổi, cô ấy giống hệt hai năm trước khi chúng tôi lần đầu gặp nhau dưới mái trường này: Vẫn nụ cười tinh khiết như sương mai, đôi mắt trong vắt như hồ nước, chỉ có mái tóc là dài hơn một chút. Cô ấy bình dị nhưng diễm lệ như chiếc lá phong rơi xuống mặt nước hồ tĩnh lặng, khiến trái tim tôi khẽ gợn lên những xúc cảm xao xuyến, bồi hồi.
Thanh kéo áo, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Thế khi nào mày mới định nói ?".
Tôi nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: "Không phải bây giờ !".
"Mày nhất định sẽ hối hận !". Hắn hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi. Tôi lặng lẽ đưa mắt kiếm tìm dáng người nhỏ nhắn đang đứng trên bục giảng. Bờ vai thanh mảnh, mái tóc hờ hững buông dài, cô ấy bất kể nhìn từ phía trước hay phía sau đều thật hoàn mỹ. Trong một khoảnh khắc, tôi đã muốn hỏi hắn: "Tao phải làm gì nếu cô ấy nói không ?". Tôi không nghĩ trái tim pha lê của mình đủ mãnh mẽ để chịu đựng sự khước từ ấy.
Có những yêu thương tôi chọn giữ lại cho riêng mình. Tôi không hỏi, cô ấy cũng không cần trả lời.
Ba người chúng ta cứ bên nhau như thế này thôi, được không ?
***
2 năm trước
Một chiều cuối hạ, lá bàng rơi trải thảm dưới chân người. Một chiếc lá vàng xanh chao nghiêng theo gió, lướt qua trước mắt tôi. Lúc chiếc lá ấy chạm đất, tôi trông thấy ở phía không gian bên kia hình ảnh một cô bé đang ngồi dưới gốc bàng ôm mặt khóc nức nở. Tôi đưa mắt nhìn Thanh, hắn nghiêng đầu ra hiệu, chúng tôi tiến đến chỗ cô gái.
"Cậu sao thế ? Chúng mình giúp được gì không ?". Tôi ngồi thụp xuống, cất giọng hỏi thăm. Hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc cô ấy chạy thẳng vào khứu giác khiến trái tim tôi vô cớ đập lệch một nhịp.
Cô gái nghẹn ngào không nói thành lời, chỉ biết lấy tay chỉ lên cây bàng. Chúng tôi đưa mắt nhìn theo hướng tay, hình ảnh đầu tiên in lên võng mạc là chiếc túi xách màu xanh lam bị treo ngược trên cành cao. Tôi phì cười hiểu chuyện, huých nhẹ vào vai thằng bạn thân: "Mày lên hay tao lên ?".
Không mất một giây suy nghĩ, hắn hùng hồn tuyên bố: "Mày không biết trèo cây, để tao !". Tôi tuy không đồng tình nhưng cũng chẳng hơi đâu đôi co với hắn: "Cũng được, yên tâm mà trèo, tao ở dưới đỡ nếu mày có ngã !". Tôi vênh mặt, còn hắn chẳng nghĩ chẳng rằng phóng thẳng lên thân cây dựng đứng, trơn tuồn tuột.
Tôi nín thở quan sát từng động tác của Thanh. Những bước chân thuần thục tìm điểm tựa, vòng tay rắn chắc ôm trọn lấy thân cây, từng bước nhích thân người lên trên. Tôi phải thừa nhận hắn sở hữu kỹ năng leo cây rất đặc sắc. Chẳng mấy chốc chiếc túi xách được thả xuống, tôi đón lấy bằng một động tác nhẹ nhàng, mang đến đặt bên cạnh cô gái: "Túi của cậu này, đừng khóc nữa !".
Tiếng nấc im bặt, những tia nắng gắt xuyên qua tán cây rọi thẳng vào đồng tử. Tôi nheo mắt, mơ hồ trông thấy dáng thằng Thanh ngồi vắt vẻo trên cành cao, vẻ mặt dương dương tự đắc. Sức nặng cơ thể hắn khiến những chiếc lá bàng xanh lác đác lìa cành bất chấp những níu giữ yếu ớt. Cô bé ấy bất chợt ngẩng mặt lên, nở nụ cười dịu dàng như nắng thu, đôi mắt khô ráo không giống như đang khóc.
"Hì hì, cám ơn nhé !". Tôi còn chưa hết bất ngờ thì cô ấy đã cầm lấy chiếc túi và chạy vụt đi như một cơn gió, bỏ lại đằng sau hai đôi mắt nhìn theo đầy nghi hoặc. Tôi thẫn thờ đứng lặng cho đến khi cô ấy quay lại với những chiếc kẹo mút trên tay.
"Mình thắng cược, coi như là phần thưởng dành cho hai cậu". Cô ấy vừa nói, vừa giơ hai chiếc kẹo mút về phía tôi.
"Thì ra là trò cá cược của đám con gái các cậu !". Tôi lắc đầu, mỉm cười cam chịu, trong khi thằng Thanh vội vàng tụt xuống từ thân cây, lao đến chỗ chúng tôi với tốc độ ánh sáng, cẩn thận đón lấy chiếc kẹo như một báu vật: "Cám ơn nhé !".
Ba con người với ba chiếc kẹo mút trên tay, chúng tôi ngả người vào chiếc ghế đá sứt mẻ đã nhuộm màu thời gian, ngửa mặt lên ngắm nhìn bầu trời biêng biếc một màu lam.
"Tớ tên Phương, chúng mình làm bạn nhé". Thằng Thanh miệng vẫn ngậm kẹo mút, không nói được nên chỉ còn cách gật đầu lia lịa. Tôi mỉm cười nhìn Phương thay cho câu trả lời. Những giọt nắng vàng ươm tan trên bờ môi ửng hồng người thiếu nữ khiến trái tim tôi ương bướng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đó là lần đầu tiên tôi và Thanh gặp cô ấy. Tôi không biết thứ cảm giác lạ lẫm này có thể gọi tên là gì, nhưng có điều gì đó mách bảo cuộc gặp gỡ tình cờ hôm ấy sẽ làm thay đổi con người và cuộc sống của chúng tôi.
Mãi mãi...
***
Một, hai, ba...chạm.
Phương ngả đầu lên vai tôi. Thời gian như trôi chậm lại, vương vấn mãi chẳng rời như giọt sương đọng trên chiếc lá mỗi buổi sớm mai. Tôi căng thẳng đến mức quên cả hít thở, thân thể cứng đờ, trống ngực đập thình thịch. Không hiểu sao dạo này Phương rất hay ngủ gật trong lớp, đôi mắt lúc nào cũng hằn lên những quầng thâm xám xịt. Nhiều lần chúng tôi gặng hỏi, nhưng cô ấy chỉ nhún vai đáp: "Mình không sao, thật đấy !".
Bên ngoài bầu trời âm u mây xám, gió bắt đầu nổi. Những cơn gió chớm lạnh cuối thu thổi khung cửa sắt run lên bần bật từng hồi, lùa vào lớp học. Tôi rùng mình khe khẽ, cố không làm cô gái bên cạnh tỉnh giấc, trái tim ấm áp lạ lùng.
Tôi lấy thước kẻ đập vào lưng thằng Thanh đang gục mặt ngáy khò khò ở bàn trước. Hắn nhăn nhó quay xuống, giọng nói cáu kỉnh vì ngái ngủ: "Giiiiiiiiiiiì ?". Bất chợt hắn hơi khựng lại khi trông thấy cảnh tượng trước mắt, còn tôi cảm thấy có ánh nhìn ghen tuông nảy lửa đang găm lên người mình.
"Bình tĩnh mày !". Tôi vỗ vai hắn an ủi.
Hắn hắng giọng nhìn đi chỗ khác: "Có chuyện gì ?".
Tôi liếc sang Phương ra hiệu, hắn ngay lập tức hiểu ý, cởi chiếc áo đồng phục mùa đông đang mặc choàng lên người cô ấy bằng một động tác nhẹ nhàng.
"Được chưa ? Bây giờ để yên cho tao ngủ nhé !". Hắn lại quay lên, co ro nằm xuống bàn.
"Sao dạo này mày cũng ngủ lắm thế ?". Tôi vẫn tiếp tục bám riết không buông.
"Suốt ngày phải học văn, tao buồn ngủ muốn chết !". Hắn thều thào đáp như sắp hết hơi.
"Đừng quên đây là ý tưởng của mày !". Tôi phải kiềm chế lắm mới không bật cười thành tiếng. Ngày ấy trong lá đơn xin chuyển lớp gửi ban giám hiệu nhà trường, chúng tôi đã viết: "Em nhận ra mình có tình yêu đặc biệt với văn học nên xin được chuyển sang lớp...". Ôi ! Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi theo đuổi cô ấy theo cách này rút cuộc là đúng hay sai, nhưng chẳng bao giờ tìm được câu trả lời.
Mà thôi kệ đi ! Trong chuyện tình cảm làm gì có đúng sai.
Yêu là yêu thôi...
"Hối hận chưa mày ?". Tôi lại tặng hắn một cái vụt thước kẻ nữa, lần này hắn thậm chí chẳng còn sức mà càu nhàu. Gió rít qua khe cửa chớp nghe rợn rợn, nuốt chửng giọng nói yếu ớt của hắn, cũng là tiếng lòng trong tôi: "Không hối hận", "không hối hận...".
Tôi mỉm cười quay sang cô gái bên cạnh, chăm chú ngắm nhìn đôi hàng mi thanh tú đang lặng yên cụp xuống. Phải rồi, cô ấy là lý do khiến hai đứa con trai chúng tôi tự nguyện chuyển sang một lớp khối D toàn con gái, tối ngày cắm mặt vào những bài văn thơ lai láng. Thời gian nếu có thể ngừng lại ở giây phút này thì tốt biết mấy, để cô ấy mãi say ngủ trên bờ vai tôi như thế...
Bất chợt có tiếng mưa rơi đập vào mái tôn nghe lộp bộp. Mưa dần nặng hạt, chẳng mấy chốc trắng xóa cả đất trời. Tôi dùng tay chống cằm, lặng lẽ phóng tầm mắt qua khung cửa sổ. Những chiếc lá bàng yếu ớt bị cơn cuồng phong quật tơi tả, cuối cùng đành ấm ức lìa cành. Thương thay đông còn chưa tới mà thân bàng đã trụi lá khẳng khiu !
"Cậu đang nghĩ gì thế ?". Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai. Bỗng cảm giác vai mình nhẹ bẫng, tôi quay lại, bắt gặp Phương đang nghiêng đầu nhìn mình. Bầu trời mùa thu xanh thẳm như thu cả vào trong đôi mắt ấy.
"Không có gì !". Tôi nhún vai.
"Cậu không muốn nói thì thôi !". Phương giận dỗi quay mặt đi chỗ khác. Tôi nghiêng đầu nhìn Phương, cô ấy bâng quơ nhìn lên trần nhà. Gió thổi những trang sách bay bay sột soạt, tôi cất giọng sau một hồi im lặng: "Thực sự là không có gì đặc biệt ! Mình chỉ đang nghĩ con người cũng giống như những lá bàng xanh ngoài kia, vì phong ba bão táp mà phải lìa cành khi vẫn còn lưu luyến sự sống. Nếu một ngày mình biến mất vĩnh viễn, liệu có ai tiếc nuối và nhớ đến mình không ?".
Tôi dám cá thằng Thanh sẽ cười vỡ bụng khi nghe thấy những lời này. Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt Phương, tôi chỉ thấy trong đó nỗi niềm bi thương bất tận. Bầu trời thu trong vắt hôm ấy bắt đầu xuất hiện những áng mây đen. Cô ấy cúi đầu lặng thinh, những giọt nước ấm nóng trào ra nơi khóe mắt, lăn dài trên gò má thanh tú.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy: "Có chuyện gì đúng không ? Mấy hôm nay trông cậu khác lắm !". Phương lắc đầu, đưa tay gạt nước mắt, gượng cười và lặp lại câu nói cũ: "Mình không sao, thật đấy !".
Tôi gập lại cuốn sách đang bị gió thổi bay từng trang giấy, quyết định không hỏi thêm nữa. Nếu một ngày cô ấy muốn mở lòng, nhất định cô ấy sẽ nói với tôi. Ai cũng có một khoảng lặng bất khả xâm phạm tồn tại trong tâm hồn. Tất cả những gì tôi cần làm chỉ là chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi...
Mưa ngớt dần, mùi cỏ ướt ngai ngái phảng phất khắp không gian như hơi thở của đất trời. Những giọt mưa cuối cùng vỡ tan, hòa mình vào đất mẹ, Phương thu lại những ưu tư lúc trước, nụ cười tinh nghịch trở lại, rung rinh trên khóe môi. Tôi nghe lòng mình xốn xang. Cảm tình này đâu có giống như mây bay gió thoảng...
***
1 năm trước
Một buổi chiều thu rất thu, nắng trong veo nhuộm vàng dãy phố. Con đường dài in lên dấu chân ba người đang thong dong tản bộ. Cô ấy tung tăng chân sáo đi trước, chúng tôi lặng lẽ theo sau. Tôi dang tay khoác vai thằng Thanh: "Mày nghĩ kỹ rồi chứ ?".
Hắn bối rối gật đầu, những bước chân bỗng trở nên lóng ngóng.
"Vậy mày còn chờ gì nữa ?". Tôi thúc nhẹ khuỷu tay vào mạn sườn hắn.
"Tao...". Hắn ấp úng, nét mặt căng thẳng. Một bản tình ca nhẹ nhàng bất chợt vang lên từ chiếc radio nơi góc phố chẳng thể làm trái tim hắn bớt run rẩy.
"Đi đi, đi nói với Phương mày thích cô ấy". Tôi vỗ vai hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, nặng nề lê từng bước chân tiến về phía Phương. Tôi muốn dành cho họ khoảng không gian riêng nên thu mình dựa vào một thân cây gần đó, ngước mắt nhìn trời, tự hỏi bản thân mình làm vậy là quá cao thượng hay quá ngốc nghếch.
Hắn chợt khựng lại như vừa ngộ ra điều gì, quay lại nhìn tôi ái ngại: "Mày sẽ không sao chứ ?".
Tôi vẫn nhìn trời, từ tốn đáp: "Không sao ! Dù kết quả có như thế nào, tao cũng sẽ vui !".
"Tao không hiểu...". Hắn gãi đầu.
Tôi đút hai tay vào túi quần: "Tao mừng cho mày nếu Phương nhận lời, còn chẳng may cô ấy từ chối thì...tao vui cho chính mình, cũng đều là vui cả, đúng không ?".
Hắn bỗng lặng thinh. Tôi rời mắt khỏi bầu trời, quay lại hỏi: "Sao thế ?".
"Hay là để mai mới nói...?". Hắn lưỡng lự, gương mặt u ám như bị phủ lên một lớp sương dày đặc.
Phải chăng khi đứng trước người mình yêu, kẻ tự cho mình là đấng nam nhi mạnh mẽ nhất cũng biến thành một gã khờ ? "Để mai", "để lần sau", tôi cũng đã tự nói với mình cả ngàn lần như thế mà quên mất rằng ngày tháng vẫn cứ thế nhạt nhòa trôi qua trước mắt. Một lá bàng đỏ ối rớt xuống vai áo, thiêu đốt lòng tôi rạo rực. Con đường nhỏ nghiêng nghiêng trong gió lộng, gió bay bay thổi cành lá va vào nhau xào xạc, nghe như tiếng thì thầm của phố: Đừng "để mai" cho tình yêu của bạn, vì ai biết ngày mai có đến hay không...
Hoặc là nó sẽ đến, nhưng cô ấy thì chẳng còn ở đó nữa...
***
Năm phút...
Dòng người hờ hững lướt qua, tiếng bước chân thình thịch cùng nụ cười trong veo của đám trẻ nhỏ phút chốc kéo tôi trở về tuổi thơ hồn nhiên vô tư lự. Nhiều lúc tôi ước mình mãi là một đứa trẻ để được ngắm nhìn cuộc sống bằng đôi mắt ngây ngô nhất, chẳng cần bận tâm đến những cảm xúc phức tạp này.
Họ đứng cách tôi đủ xa để câu chuyện ngày hôm ấy trở thành một bí mật giữa hai người. Tôi vẫn quay lưng về phía họ, giữ nguyên tư thế dựa vào thân cây, miệng mấp máy theo những câu hát phát ra từ radio.
Hãy cố thêm lần nữa
Đừng bao giờ ngừng hy vọng
Hãy cố thêm lần nữa
Đừng từ bỏ tình yêu của bạn...
Người ta nói đợi chờ đôi khi cũng là một dạng hạnh phúc, hạnh phúc khi biết rằng dù hai người chẳng thể ngày đêm kề cận nhưng từ đầu đến cuối vẫn thâm tình như nhất. Nhưng trong trường hợp này, chờ đợi đối với tôi mà nói chẳng khác nào một cực hình.
Mười phút...
Mỗi giây trôi qua con đường như dài thêm một chút. Tiếng nhạc từ radio tắt ngấm, trả lại cho phố vẻ tĩnh mịch thường ngày. Trong yên lặng, con người ta có thể nghĩ vẩn vơ rất nhiều, hoặc không nghĩ gì cả. Những câu hỏi từ đâu tới tấp lao đến khiến tôi trở nên thẫn thờ.
"Hắn sẽ nói những gì ?".
"Cô ấy có nhận lời không ?".
"Tôi nên vui mừng hay đau lòng ?".
"Mối quan hệ giữa ba người chúng tôi sẽ thay đổi như thế nào sau ngày hôm nay ?".
Tôi khép mắt, cảm giác mơ màng như mình sắp ngủ trên phố đến nơi. Những mông lung này chẳng thể có lời giải trong một sớm một chiều.
Thôi vậy ! Có những chuyện không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa...
Mười lăm phút...
Hắn bước đến trước mặt tôi, gương mặt không buồn, không vui, cất giọng nói không nhỏ, cũng không lớn: "Xong rồi !".
"Phương đâu ?". Tôi ngoảnh mặt kiếm tìm cô ấy, nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là một khoảng trống mênh mang.
"Đi rồi !".
"Đi đâu ?".
"Không biết !".
"Cô ấy trả lời thế nào ?".
Hắn chợt lặng thinh.
"Thanh ! Kết quả thế nào ?". Tôi sốt ruột túm lấy hắn.
"Cô ấy nói là...". Lưỡi hắn như bị nuốt vào trong.
"Nói gì ?". Tôi không còn giữ được bình tĩnh.
Hắn nhìn chân chân vào khoảng không vô định phía sau lưng tôi, khó nhọc thốt ra từng chữ như đứa trẻ đang tập đánh vần:
"Chúng mình...
là
bạn
nhé !".
Hắn cúi đầu thất vọng. Phố cũng như buồn lây, đuổi gió đi để trở nên trầm mặc. Tôi lặng lẽ đưa tay khoác vai hắn an ủi, khóe mắt cay cay chẳng rõ vì vui mừng hay buồn tủi: "Bạn cũng tốt ! Chúng ta về thôi !".
Hoàng hôn buông xuống, ước mơ nhỏ bé tan theo những vệt nắng hiu hắt đổ dài trên mái ngói nghiêng nghiêng. Tiếng lá khô bị giẫm gãy dưới chân hai đứa vang lên tách tách trong chiều thu đỏ rực.
***
Thời gian, đợi tôi !
Một bàn tay nhỏ nhắn xua xua trước mặt kéo tôi thoát khỏi dòng ký ức miên man.
"Đức ! Cậu lại nghĩ gì thế ? Không quét lớp à ?". Phương nghiêng mặt hỏi tôi. Chiếc bảng đen phía sau đã được lau sạch sẽ.
"Không có gì !". Tôi lắc mạnh đầu để những ký ức bay đi, mỉm cười nhìn cô ấy. Khi ánh mắt người này chạm vào đôi mắt người kia, cô ấy ngượng ngùng quay mặt né tránh, còn tôi chợt nhận ra mình đã nín thở quá lâu, vội vàng há miệng hít vào một ngụm khí mát lành.
"Phương này !".
"Ừ ?".
"Năm cuối rồi nhỉ ? Cậu dự định thi vào trường nào chưa ?".
Phương khẽ lắc đầu, rõ ràng miệng cười nhưng không giấu được nỗi buồn thoáng qua trên gương mặt. "Rút cuộc là chuyện gì nhỉ ?". Tôi thầm nghĩ.
Mơ ước của tôi và Thanh dường như đều chuyển hướng vì cô ấy. Hắn đã hạ quyết tâm: "Cô ấy thi trường nào, tao thi trường đó". Tôi chẳng thể hiểu tại sao dù đã bị khước từ nhưng hắn vẫn kiên trì đến vậy, càng không hiểu thái độ tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra của Phương.
Ơ, còn tôi thì sao ? Tương lai của tôi ở đâu ?
Ở đâu cũng được, miễn là nơi đó có cô ấy...
Thật kỳ lạ ! Trường đại học được xem là một cánh cửa vinh quang và đầy phép nhiệm màu mà người học trò nào cũng muốn một lần bước qua, nhưng chúng tôi dường như lại quá hững hờ và thiếu dũng khí dấn thân. Chẳng phải vì e ngại những khó khăn, thử thách đang đợi mình sau cánh cửa, chỉ sợ một mai thức giấc đôi mắt sẽ nhuốm màu phiền muộn, bàng hoàng nhận ra cô ấy đã bước ra khỏi cuộc sống của mình theo một cách tự nhiên nhất.
Như những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua nhau...
"Hôm đó mình không nhìn thấy cậu ?". Cô ấy nhẹ nhàng cất giọng.
Tôi ngẫm nghĩ, thắc mắc không biết "hôm đó" mà cô ấy nhắc đến là hôm nào, sau đó mới nhớ ra lần duy nhất Phương rời khỏi tầm mắt tôi là ngày thằng Thanh quyết định tỏ tình với cô ấy.
"Mình vẫn ở đó, ngay sau gốc cây !". Tôi đáp. "Khoan đã, cô ấy nói chuyện với hắn mà vẫn đưa mắt kiếm tìm mình sao ?". Tôi không thể ngừng tự huyễn hoặc bản thân.
"Cậu đã biết từ trước đúng không ?".
"Biết gì ?".
"Thanh sẽ...". Những câu chữ bỗng ngập ngừng không cách nào thành tiếng.
"Ừ, mình biết". Tôi thừa nhận.
"Thực ra con người hắn rất tốt". Tôi nhìn thằng Thanh đang vô tư cắm cúi quét lớp, tự hỏi mình mất trí hay sao mà lại đi nói tốt cho "tình địch".
Cô ấy hết nhìn hắn rồi lại nhìn tôi, hai gò má vô cớ ửng hồng, nụ cười nhẹ bẫng như vạt nắng sớm len qua ô cửa kính: "Cậu...cũng rất tốt !".
Gương mặt tôi đóng băng trong giây lát, cảm giác như trái đất ngừng quay, đồng hồ ngừng chạy. Dòng máu nóng trong cơ thể cuộn trào sôi sục. Con tim rung khẽ, thổn thức khôn nguôi: "Cô ấy nói vậy là ý gì nhỉ ?".
Nếu câu chuyện về ba người chúng tôi là một bộ phim thì phút giây ấy là khoảnh khắc người xem nhấn nút pause và bỏ đi nơi khác. Tôi bước lại gần, cúi xuống gương mặt thanh tú của cô ấy, trái tim đập thình thịch như sắp sửa nổ tung: "Phương này, mình...". Cô ấy đưa một ngón tay đặt lên bờ môi khô khốc của tôi, mắt trái lấp lánh ý cười, mắt phải nhạt nhòa trào lệ: "Cậu đừng nói gì, được không ?".
Tôi nhìn cô ấy thật lâu, lặng lẽ gật đầu, sống mũi bất giác cay xè khi trông thấy hình ảnh tuyệt vọng của chính mình phản chiếu trong mắt cô ấy.
Những giọt sương đêm bốc hơi, hóa thành khói hòa vào nắng trong veo...
***
Mùa hạ cuối cùng trong đời học sinh khép lại bằng lễ bế giảng trang nghiêm. Sân khấu được trang hoàng rực rỡ, dưới sân trường những hàng ghế đỏ xếp tăm tắp thẳng hàng. Bản nhạc giai điệu vui tươi phát ra từ hai chiếc loa công suất lớn chẳng thể khỏa lấp nỗi buồn vời vợi trong lòng chúng tôi.
Tôi đưa mắt nhìn Phương, cô ấy thơ thẩn nhìn trời. Trong tà áo dài trắng phau, cô ấy trông thật tinh khôi chẳng khác nào một bông tuyết nhỏ. Tôi mỉm cười mà như đang khóc, bâng khuâng tự hỏi sau hôm nay có còn cơ hội thấy lại hình ảnh đẹp đẽ ấy.
Tiếng trống trường vang lên từng hồi giật thót, ba đứa lặng lẽ đứng vào hàng, không ai nói với ai câu nào. Ngày hôm ấy tâm trí tôi mơ hồ treo ngược cành cây, chẳng rõ buổi lễ diễn ra như thế nào, trên sân khấu biểu diễn những tiết mục gì, chỉ thấy những ký ức miên man hiện lên trước mắt như lá bàng cuốn theo gió bay bay. Chúng tôi từng ao ước sẽ lớn thật nhanh để được tự do làm những gì mình thích, nhưng đến khi thực sự lớn rồi lại muốn quay ngược thời gian để trở về những ngày ngây ngô khờ dại. Có lẽ những cuộc chia ly khi con tim vẫn đỏ màu nhiệt huyết là điều tàn khốc nhất của sự trưởng thành.
Chúng tôi nói lời tạm biệt với bạn bè, sau đó cùng nhau thả bộ ra cổng trường. Những bước chân đờ đẫn như không muốn tiến về phía trước, cảm giác như đây là đoạn đường cuối cùng chúng tôi còn cùng nhau chung bước.
"Phương này !". Tôi khẽ gọi.
"Ừ ?".
"Rút cuộc cậu thi trường nào ? Tại sao không để bọn mình biết ?". Tôi dừng bước, chợt để ý thấy đôi mắt thằng Thanh mở to chờ đợi.
Cô ấy không trả lời, lững thững bước tiếp rồi quay đầu lại: "Mình sẽ rất nhớ các cậu ! Các cậu cũng sẽ nhớ mình, phải không ?".
Hai đứa con trai chúng tôi gật đầu, cảm thấy cô ấy hôm nay rất kỳ lạ.
Gió hờ hững lướt ngang chạm vào bờ môi ai run rẩy. Cô ấy tiến lại gần, đưa cho tôi và Thanh mỗi người một chiếc kẹo mút, nở nụ cười rạng rỡ như hoa nhưng đôi mắt lại đỏ hoe ừng ực nước: "Các cậu phải thi thật tốt đấy !".
Tôi đưa tay gạt đi những giọt lệ trào ra từ khoé mắt cô ấy, nghe trái tim nhói đau như có ai đó lấy tay bóp chặt: "Ừ, cùng cố gắng nhé !".
Thời gian vương vấn mãi không rời. Những vạt nắng nhỏ xiên xiên qua cành bàng khẳng khiu, dịu dàng đáp xuống mái tóc, bờ vai Phương tạo thành những dải sáng lấp lánh Tôi ngẩn ngơ gắn chặt tia nhìn lên cô ấy, cổ họng có cái gì đó nghèn nghẹn. Ba năm trung học được ở bên cô ấy tựa như một giấc mộng đẹp của tuổi trẻ, một giấc mộng mà tôi cam tâm tự nguyện đắm chìm mãi trong đó, chẳng bao giờ tỉnh lại.
Thanh đột nhiên ghé sát tai tôi: "Tao cho mày năm phút, hôm nay mày còn do dự, nhất định sau này sẽ hối hận !", nói xong hắn bỏ đi luôn.
Gió lặng, những thanh âm như nhỏ dần. Tôi tiến đến trước mặt Phương, thu hết can đảm nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô ấy, hai đôi mắt tha thiết quyện vào nhau. Những cảm xúc yêu thương dồn nén bấy lâu trào dâng mạnh mẽ khiến tôi quên mất cả hít thở. Phương bỗng lao vào ôm chầm lấy tôi, giọng nói nghẹn ngào: "Đức hứa với Phương một chuyện được không ?".
Những hàng nước mắt lã chã rơi xuống ướt đẫm vai áo. Tôi nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy an ủi: "Được, là chuyện gì ?".
"Đừng đi tìm mình !".
"Tại sao ?". Tôi thảng thốt. Những lời này sao nghe giống như một cuộc chia ly không có ngày gặp lại. Nỗi sợ hãi như cú đấm mạnh giáng thẳng vào tim tôi. Mọi thứ xung quanh hóa một màu xám xịt. Đến khi định thần lại thì cô ấy đã rời khỏi vòng tay tôi, ôm mặt nức nở chạy vụt đi như một cơn gió, xa dần, xa mãi, cuối cùng mất hút giữa mênh mông biển người.
Tôi đứng lặng trước cổng trường chẳng rõ bao lâu, trái tim vụn vỡ, cõi lòng hóa băng lạnh như những giọt nước mắt cô ấy lưu lại trên vạt áo trắng phau. Bất giác ngoảnh mặt, thấy thời gian đã trôi tuột sau lưng chẳng cách nào níu giữ. Giá như ngày trước tôi can đảm đòi từ cô ấy một câu trả lời, những năm tháng sau này có lẽ sẽ vì thế mà bớt đi một từ "tiếc nuối". Nhưng tất cả cũng chỉ là "giá như" thôi. Có những thứ khi đã đánh mất, vĩnh viễn chẳng thể tìm về.
Mãi sau này chúng tôi mới được nghe câu chuyện về gia đình cô ấy. Bố mẹ Phương ly hôn khi cô ấy còn rất nhỏ. Bố cô ấy cưới một người vợ ngoại quốc và chuyển sang Pháp định cư, bỏ lại hai mẹ con Phương. Không lâu sau khi Phương lên cấp ba, mẹ cô ấy bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, chống chọi bệnh tật được hai năm thì mất. Lễ bế giảng năm ấy cũng là ngày cô ấy theo bố sang Paris, bắt đầu một cuộc sống mới.
Giờ tôi mới hiểu tại sao cứ mỗi khi nhắc đến cái chết hoặc chuyện tương lai, cô ấy lại xúc động như vậy. Những ngày cô ấy ngủ gục trên vai tôi là do phải thức đêm chăm sóc mẹ. Phương, cậu thật ngốc ! Tại sao không nói với bọn mình, tại sao lại một mình âm thầm chịu đựng tất cả như thế ?
Từ ngày cô ấy ra đi, thằng Thanh ngày nào cũng gọi điện trách móc tôi vì đã không giữ cô ấy lại. Ừ thì tội lỗi cứ để tôi nhận hết về mình. Nỗi giày vò và ân hận này là thứ mà tôi xứng đáng nhận được. Tôi đã đắn đo quá nhiều, suy nghĩ quá lâu mà quên mất điều quan trọng nhất: Thời gian như chiếc đồng hồ cát, sớm hay muộn rồi cũng sẽ chảy cạn. Một ngày chợt tỉnh giấc, hốt hoảng nhận ra mộng đã hóa chân tình...
***
Chúng tôi không gặp lại Phương trong suốt nhiều năm sau. Cô ấy như giọt sương mai bị ánh mặt trời chiếu rọi, bốc hơi không để lại chút dấu vết, để lại nỗi niềm tiếc nuối vô bờ cho cành lá. Xa cô ấy chúng tôi mới biết có những thứ dù đã biến mất vĩnh viễn vẫn lưu lại tàn dư trong trái tim con người. Tình yêu học trò trong sáng năm nào giờ đã trở nên sâu sắc, in đậm trong trái tim. Tôi cảm thán sự vô thường của nhân sinh nên chọn thi vào trường Y, trở thành một bác sĩ, mơ ước cứu được nhiều người như mẹ cô ấy. Cuộc sống với bộn bề công việc thỉnh thoảng khiến tôi quên mất chính mình là ai, nhưng chẳng thể làm tôi quên được cô ấy. Những đêm khuya thanh vắng thả mình xuống giường sau một ngày mệt nhoài, hình ảnh cô ấy lại hiện lên choán hết tâm trí, nỗi trống vắng mơ hồ len lỏi vào tim khiến tôi bức bối muốn hét lên thật to: "Phương, cậu đang ở đâu ? Ở đâu ?".
Thanh luôn luôn là người chủ động hơn tôi. Hắn quyết định sang Paris du học nhưng mục đích thật sự là đi tìm cô ấy. Hắn nói muốn tìm lại cho tôi cơ hội đã bỏ lỡ năm nào, cũng là cho chính hắn thêm một cơ hội. Tôi nghe xong cũng cảm thấy bản thân mơ hồ không hiểu, nhưng từ sâu thẳm đáy tim, tôi biết mình muốn gặp lại cô ấy một lần nữa.
Trở lại trường xưa vào một ngày cuối tuần ngập nắng và gió, đơn lẻ cất bước dạo qua gốc bàng ngày trước nơi cô ấy từng ngồi ôm mặt giả vờ khóc nức nở, chợt nghe lòng mình nôn nao hoài niệm những mộng ước chưa thành. Nắng dịu dàng từng cơn hiu hắt khẽ tan trong chiều thu lồng lộng gió heo may. Cơn gió ủ nồng hương hoa sữa tháng chín ngọt ngào, cơn gió thổi ngược xuôi về miền ký ức xa xôi, thấm đượm nỗi nhớ nhung về một thời tươi đẹp đã mãi xa rời tầm với. Gió vẫn hiền hòa như thế, trời vẫn xanh, mây vẫn trắng như thế, nhưng chúng tôi không còn cùng nhau đứng đó nữa.
Cô ấy chẳng còn ở đó nữa...
Tôi nhớ Phương từng nói rằng không gì tuyệt vời hơn được ngậm một chiếc kẹo mút trong lúc ngước mắt ngắm nhìn bầu trời. Khi ấy tôi không hiểu những lời này lắm. Bầu trời có gì mà khiến cô ấy lưu luyến đến vậy ? Sau này có dịp ngồi ngẩn ngơ một mình suy nghĩ về những khó khăn mà cuộc sống ban tặng, cũng thử mua một chiếc kẹo mút, kiếm một bờ ghế đá rồi ngả mình thả hồn lên những áng mây xa xôi, tôi mới hiểu muộn phiền như chiếc kẹo trong miệng, ngọt ngào mà tan đi hết. Thì ra những nụ cười ngày ấy của Phương đều là sự dối lòng. Phải chăng con người bề ngoài càng vui vẻ hoạt bát thì nội tâm càng yếu đuối và mang nhiều tâm sự ?
Tôi đã đợi chờ lâu đến mức đánh mất ý niệm về thời gian. Hôm nay là năm nào, tháng nào, ngày nào nhỉ ? Thời gian dường như chỉ có ý nghĩa khi chúng tôi còn ở bên nhau. Hắn vẫn ngược xuôi khắp những nẻo đường Paris hoa lệ, khao khát tìm lại một hình bóng thân quen thuở nào, còn tôi chỉ biết lặng lẽ đợi chờ nơi chốn cũ, thỉnh thoảng đi dọc con phố một thời chúng tôi từng cùng nhau chung bước, đạp lên thảm lá nhuộm màu tan phai, nghe như ký ức vỡ tan dưới chân mình.
Đông qua, thu đến, rồi hạ gõ cửa. Tôi vẫn tiếp tục đợi, đợi hoài, đợi mãi, đợi đến khi hiểu ra tình yêu không phải thứ có thể đợi chờ mà có được. Đó cũng là lúc hắn gọi cho tôi từ nơi đất khách xa xôi.
"Tao tốt nghiệp rồi, tính sao đây ?".
"Học tiếp đi, hoặc kiếm một công việc bên đó ?". Tôi khuyên. Đầu dây bên kia truyền lại tiếng thở dài. Tôi hiểu hắn đang phân vân giữa đi và ở.
"Hôm nay không đi làm à mà bắt máy nhanh thế ?". Hắn hỏi.
Tôi dùng một tay gấp chiếc áo đồng phục cấp ba bỏ vào vali: "Không, tao đang xếp hành lý ?".
"Hành lý ? Mày đi đâu ?". Hắn ngạc nhiên.
Bầu trời thu hôm ấy trong vắt như đôi mắt Phương thuở nào. Ngoài phố, lá bàng bắt đầu rụng nhiều, để lại thân cây khẳng khiu, trơ trọi, nhưng chẳng mấy chốc khi xuân sang những chồi non sẽ hé, sự sống lại sinh sôi nảy nở không ngừng . Tôi mỉm cười nhìn lá đơn xin nghỉ việc đặt ngay ngắn trên bàn, ký ức như dòng suối êm đềm chảy vào tim.
"Paris, chúng ta cùng đi tìm cô ấy nhé !".