Thành phố này chật quá phải không anh
Những con đường quanh co, đi về đâu cũng là nỗi nhớ
Mà vốn dĩ rộng hay chật cũng chỉ là cái cớ
Cũng là lẽ thường như con người ta sống thì cần phải thở
Khi ta nhớ một người!
Thành phố này đâu có thiếu niềm vui
Vậy mà ta cứ chọn cho mình một góc chơi vơi
chỉ để chờ đợi một nụ cười quen quay về sưởi ấm đôi môi gầy guộc
Ta dám mang cả tuổi xuân của mình ra để mà đặt cược
Cho một người ta yêu
Dẫu đau đớn đến tận cùng.
Thành phố này, đôi khi rất lạ lùng
Người ta biết rõ từng con đường, góc phố mà vẫn tự mình đi lạc
Rõ ràng là lý trí muốn rẽ sang một ngã khác
Mà trái tim cứ bướng ngang quay về lối ngày xưa...
trái đất thật nhỏ bé
Posted on at