Nếu có miễn cưỡng coi cô và anh là một đôi thanh mai trúc mã thì cũng là một đôi mai trúc oan gia trời định. Vì sao à? Vì họ vừa gặp mặt đã cãi nhau, rồi cứ vậy mà cãi từ mẫu giáo đến đại học. Đến khi bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông khác phù hợp với mẫu hình lý tưởng của cô. Anh cũng có người con gái xinh đẹp, thông minh làm hồng nhan tri kỷ. Liệu cuối cùng họ có đến được với nhau không?
Giới thiệu:
Cô, là một kẻ điển hình cuồng trai đẹp. Trong mơ cũng muốn được làm người yêu của một anh chàng anh tuấn phi phàm. Cô làm sao mà nghĩ được sẽ có một ngày đứa nhỏ béo múp míp lúc xưa lớn lên lại đẹp trai như thế, học giỏi như thế, chững chạc như thế. Nhưng nếu có miễn cưỡng coi cô và anh là một đôi thanh mai trúc mã thì cũng là một đôi mai trúc oan gia. Vì sao à? Vì họ vừa gặp mặt đã cãi nhau, rồi cứ vậy mà cãi từ mẫu giáo đến đại học. Đến khi bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông khác phù hợp với mẫu hình lý tưởng của cô. Anh cũng có người con gái xinh đẹp, thông minh làm hồng nhan tri kỷ. Liệu cuối cùng họ có đến được với nhau không? Bí mật này sẽ được giải đáp trong bộ truyện dài kỳ “ có lẽ là yêu”, mời các bạn đón đọc nhé!
Chương 1:
Mẫu hình lý tưởng của Lâm Tiên Tiên, nhất định là một chàng hoàng tử có đôi mắt nhỏ, đeo kính, luôn mỉm cười dịu dàng và phải cao hơn cô một cái đầu, còn phải biết thổi kèn ác mô ni ca và đưa cô đi ngắm sao trời nữa.
Tiêu chuẩn bạn trai này của Lâm Tiên Tiên, nếu phàm là người quen biết thì ai cũng biết. Lý do đơn giản là vì lúc nào cô cũng thao thao bất tuyệt về tiêu chuẩn này.
Tiên Tiên lớn sớm, từ năm đầu cấp ba đã nghe từ miệng tên đáng ghét Chu Tiểu Âu mà biết rằng, hóa ra giữa con trai và con gái không đơn thuần chỉ có tình bạn, mà còn có một thứ gọi là quan hệ yêu đương.
Lúc ấy, Tiên Tiên đang say mê xem bộ phim “bản tình ca mùa đông” của Hàn Quốc, hình ảnh Bea Yong Jun quàng khăn đứng trên tuyết mỉm cười như là dấu mốc đầu tiên mở ra trái tim thiếu nữ của Tiên Tiên. Thế là cô lập tức nhảy bổ vào Tiểu Âu , chỉ lên ti vi mà thét vào mặt cậu là : “Cậu mau nhìn đi Tiểu Âu, đây là hoàng tử của mình! Mình nhất định phải gả cho anh ấy”.
Thực ra, Tiên Tiên nhìn có chút mũm mĩm của trẻ con, khuôn mặt tròn tròn, vì dậy thì mà mọc lên không ít mụn. khuôn mặt này từ nhỏ đã được người khác nói là dễ thương, lúc lớn lên cô mới ngộ ra rằng người khác nói như vậy chỉ bởi vì không muốn nói thẳng là cô quá béo, bởi vậy cô hạ quyết tâm giảm béo. Từ bỏ những đồ ăn vặt mà con gái thích , mỗi buổi sớm đều đặn chạy năm vòng quanh, cơm cũng chỉ dám ăn có hai bát, các món mặn trên cơ bản không dám đụng đũa. Cơ mà vất vả ăn kiêng như vậy, từng tháng rồi từng tháng qua đi, mặt béo nhỏ vẫn hoàn mặt béo nhỏ, một chút chuyển biến cũng không xuất hiện. Cô không cam chịu, thế là vẫn ngày ngày kiên trì con đường giảm béo đầy trông gai. Ngoài ra, mặc dù chỉ cận có 2 độ, cô vẫn luôn đeo kính, nói chung chỉ trừ lúc tắm và khi đi ngủ. Cô nói, ngộ nhỡ khi nào đó mà anh chàng đẹp trai xuất hiện bên cạnh cô, cô lại vì quên đeo kình mà bỏ lỡ anh ấy như vậy cô có phải sẽ hối hận cả đời không?
Là người đeo kính sẽ đều biết một điều, mùa hè là thời điểm khó chịu nhất, đặc biệt là chỗ kính tì vào sống mũi, vô cùng khó chịu, lúc vận động nhẹ chảy chút mồ hôi càng khó chịu hơn, thế nên kính áp tròng mới bạn chạy như thế ?
Nhưng Tiên Tiên lại không nghĩ như vậy, cô có tình yêu sâu sắc với cái kính, thà đeo kính đến mắt biến dạng cũng không muốn rời xa.
Tiên Tiên đầy quyết tâm chạy đi tìm Hạ Minh Dương, muốn vay anh ấy một vạn tệ.
Khi đó Hạ Minh Dương đã học lớp mười hai, nhà anh ta điều kiện không tồi, bởi vậy mà tiền tiêu vặt cũng khá dư dả, hơn nữa lại chẳng có việc gì phải dùng đến tiền nên kho bạc nhỏ của Hạ Minh Dương nhất định là có đủ từng ấy.
Tiên Tiên lại không được như vậy. Tuy nói là mỗi tuần sẽ có 50 tệ tiền tiêu vặt nhưng con gái mà, vừa phải ăn vặt này lại còn phải mua những đồ dễ thương nữa, chỗ tiền ấy chỉ chưa đầy một ngày đã theo mây theo gió, thế nên tài khoản đáng thương của cô chẳng có một đồng một cắc nào.
Hạ Minh Dương lúc thường cũng hay cứu viện cho Tiên Tiên, mỗi khi thứ hai mà Tiên Tiên tiêu sạch tiền tiêu vặt thì cuối tuần cũng nhất định sẽ tìm thấy một vật dễ thương tinh xảo nào đó, rồi sẽ kéo anh đi cùng để trả tiền. Mà cũng chỉ là những đồ linh tinh chẳng đáng mấy đồng như bông tai, vòng tay chẳng hạn, bởi vậy mà Hạ Minh Dương thường không nói hai lời mà mua cho Tiên Tiên, coi như chút quà tặng cho cô vậy.
Nhưng mà lần này lại là món tiền lớn như vậy, Hạ Minh Dương đau lòng nói với Tiên: “Này! Cái đồ phá gia chi tử nhà em, lại nhìn trúng cái gì rồi? sao lại đắt như thế chứ?”
Tiên Tiên ngượng ngịu nửa ngày, cuối cùng mới đỏ mặt nói : “ em nhìn trúng một chàng trai.”
“Em định mua bán người sao? Vậy e là một vạn chắc không đủ đâu?” Hạ Minh Dương thò tay áp lên trán cô rồi nói : “quái nhỉ? Không nóng, không sốt, sao đã mê sảng thế này?”
“Anh mới nói mê ấy!” Tiên Tiên tức giận gạt phắt tay Minh Dương ra, “em nhìn trúng Bae Yong Jun, muốn đi Hàn Quốc tìm anh ấy!”
“ Trời ạ! Em tỉnh lại đi!” Hạ Minh Dương gầm lên lại lập tức vội đổi ngữ khí nhẹ nhàng nói với cô :” Tiên Tiên ngoan của anh, em vẫn còn nhỏ, kể cả muốn đi Hà Quốc chăng nữa thì Bae Yong Jun cũng không thể kết hôn với em đâu. Trước hết em phải lớn lên đi đã!”
Tiên Tiên nghi hoặc hỏi: “Hàn Quốc cũng có luật hôn nhân sao?”
Khóe miệng Hạ Minh Dương giật giật: “ Em hiểu biết nhiều quá cơ, đến luật hôn nhân cũng biết sao? Vậy em cũng biết tuổi kết hôn là bao nhiêu đúng không?”
Câu hỏi này cuối cùng đã dập tắt ý tưởng đi Hàn Quốc của Tiên Tiên, đã vậy cô đành chờ Bea Yong Jun đến tìm cô vậy.
Đợi qua mùa hoa rồi mùa mưa, đợi qua khoảng thời gian đẹp nhất của thời thiếu nữ, Tiên Tiên vẫn không đợi được Bae Yong Jun đến tìm mình. Dù vậy Tiên Tiên của chúng ta vẫn không hề nhụt chí, cô tuyên bố : “không gả được cho Bae Yong Jun, sau này nhất định phải lấy được người đẹp hơn Bae Yong Jun nữa.”
Hạ Minh Dương không tiếp lời, trong lòng chỉ thầm oán: “ trên đời này không có người giống Bae Yong Jun , xem em có thực sự không lấy chồng không?”