Hôm nay mới biết đến trang này, em cũng xin góp những câu chuyện ma có thật ở Việt Nam mà bản thân em trải nghiệm. Em từ nhỏ tới lớn rất sợ ma. Hồi em học lớp 12 thì anh trai em mất vì ung thư phổi. Ngày đó em sức khỏe rất yếu vì chuyên nốc cà phê đặc để thức đêm ôn bài (báo hại bài thì ko học đc mà thân thể quắt lại bằng nửa cái kẹo.). Sau khi anh em mất chỉ có em hay mơ thấy và lần nào thấy cũng chỉ nói chuyện ngoài sân chứ không vào nhà. Một lần em hơi yếu, 3h sáng mới chập chờn ngủ thì mơ thấy anh em gầy nhom, mặt mũi giống như xác đang khô lại ấy, anh ấy đứng ở ngang hông nhà nhe răng ra cười bảo em là :"Đi xuống nhà anh chơi". Trong mơ em cũng ý thức đc là anh mất rồi sao lại rủ mình đi chơi, em bảo để em hỏi mẹ có cho đi ko em mới đi. Em đi tới cửa gọi anh bảo sao anh ko đi cùng em vào nhà hỏi mẹ thì anh bảo nhà có gương bát quái anh ko vào được. Lúc mẹ em ra thì anh đi rồi.
Sáng tỉnh dậy em kể mẹ nghe thì mẹ em nói lần sau anh rủ đi thì đừng đi. Chắc mẹ em sợ anh rủ em ĐI luôn.
Rồi vào ĐH em ở trọ một mình. Sợ ma sẵn mà vẫn thích nghe truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn vì vậy lại hay nghĩ vớ vẩn lúc tắt đèn đi ngủ nhg ở đc 1-2 tháng chả thấy sao nên cũng quen dần. Khi ngủ em thường cài then trong rồi ngoắc cái khóa lên nhg cái khóa thì vẫn để mở vì đã cài vậy rồi ở ngoài chẳng mở được. Chuyện e sắp kể đây cũng không biết thật hay mơ vì nó mơ hồ quá. Chuyện là tới tháng thứ 3 ở một mình, nửa đêm (ko biết tỉnh hay mơ nhé) thấy cửa mở, 1 bóng người đàn ông đi vào, tới giường thì em không nhìn thấy nữa nhưng nghe thấy tiếng cọt kẹt của cái giường. Cái giường của em lúc giẫm chân lên nó kêu cọt kẹt. Em cảm giác có người bước lên giường, bước qua người em rồi nằm xuống bên cạnh. Em sợ quá nằm im giả vờ ngủ rồi ngủ quên luôn tới sáng.
Hai đêm liền như vậy. Rồi sáng ngày thứ 3, em đi ra ngoài quán nét gần đó, anh chủ quán tự dưng hỏi em trọ ở đâu, em bảo ở đó đó. Anh ấy bảo chỗ ấy hồi xưa nhiều người chết lắm, Em cũng hoảng dù sau đó anh ấy kêu nói đùa thôi. Em nói chuyện với 2 đứa bạn cùng lớp chúng nó bảo là có cài then trong thì cái khóa gài lên cũng khóa lại, rồi ôm tỏi đi ngủ. Em làm y chang thì không thấy gì nữa.
Sau này em có thêm đứa bạn cũng phòng. Hôm em về quê, nó ở lại tới lúc em lên nó bảo đêm hôm trc nó ở một mình cứ nghe thấy tiếng người thở phì phò ngay bên...
Còn một truyện ma kinh dị nữa là khi em mới xin được việc làm, trọ cùng đứa bạn cùng làm. Ngay hôm đầu tiên nó làm đêm, em làm ngày. Lúc em về thì nó đã đi làm, em nhớ nó có cái đt gập samsung mỗi khi có cuộc gọi hay tin nhắn gì đó là cái nắp gập nó phát ra ánh sáng màu xanh. Cty không cho mang đt nên Nó đi làm vứt đt ở tử quần áo (Tủ vải nhỏ) nhg em ko hề biết. Đêm đó em đi ngủ đc một lát thì cảm thấy nghẹt thở. Em lờ mờ thấy có người tóc dài (phải dài tới đầu gối ấy) đang ngồi trên bụng em và bóp cổ em. Em còn nghĩ chắc mơ ngủ, nhưng đúng lúc ấy em thấy ánh sáng xanh nhấp từ cái điện thoại của đứa bạn trong tủ vải rồi tiếng máy rung rì rì. Em hoảng quá, mơ sao lại thấy thế. Nhg cũng nhờ cái đt ấy mà cái bà trên ngồi trên bụng em ko thấy đâu nữa. Sau đó em dậy bật đèn tới sáng.
Hôm sau tới cty hỏi chuyện thì mấy chị bảo ở đó trước có trại thương điên, cũng có nhiều người chết ở mành đất trống ngay bên cạnh cái nhà trọ em ở. Em về đi mua tỏi suốt đêm ôm tỏi ngủ thì ko thấy bị sao nữa.
Đây là trải nghiệm của em dù thực ra em chưa nhìn rõ mặt những thứ mà em kể, chỉ thấy dáng hình thôi.
À thêm đây kể chuyện đứa em họ. Em họ em bị liệt, trí óc cũng chỉ như đứa 3-4 tuổi. Năm nó mười mấy tuổi, tự dưng đêm nó cứ ngồi dậy nói chuyên rồi cười sằng sặc. Mẹ nó hỏi nói chuyện với ai, nó bảo nói chuyện với bạn nó, bạn nó là anh Chiến, anh ấy đứng trước cửa (nhà nó cửa kính khung gỗ), anh ấy cười miệng đỏ lòm. Mẹ nó sợ quá. Em cũng nhớ láng máng đoạn này hình như mẹ nó bảo bạn nó đi về đêm không nói chuyện, thì nó bảo là bạn nó thích ăn kẹo. Thế là mấy giờ sáng mẹ nó chạy đi mua kẹo. Cũng may hàng xóm bán tạp hóa. Mua kẹo về mẹ nó cúng khấn xong thì im. Hôm sau nó bảo bạn nó đi rồi. Sau này tìm hiểu thì trước gần nhà nó có vụ tai nạn ô tô, cháy xe rất nhiều người chết cháy. Mọi người nghĩ chắc "anh Chiến" là một trong số đó.