Nó gồng mình bóp chặt 2 tay để phun thứ dịch trắng lên mặt con bé, vương cả ra chiếc ga trải giường được thêu hoa văn khá tỉ mỉ. Đôi tay co bóp nhanh dần, Hơi thở càng lúc càng dồn dập và hằn gắt hơn. Khi nó đã cố hết sức mà không thể phun ra được chút gì nữa thì cũng là lúc nó kiệt sức. Nó nằm lăn ra giường vất chiếc bút xóa vào góc nhà cầm chiếc ảnh của một cô gái mà khuôn mặt đã được che phủ bởi lớp mực xóa dày cộp. Nó muốn xóa đi khuôn mặt ấy, nó muốn xóa đi nụ cười ấy,… Kỷ niệm ùa về, nó đã cố không muốn nhớ nữa nhưng chính cố gắng ấy lại ép cho dòng lệ tuôn trào nơi khóe mắt.....
[truyện] Nó gồng mình bóp chặt ....
Posted on at