Karthus - Tiếng Ru Tử Thần (Quần Đảo Bóng Đêm)
Karthus là một sinh vật khủng khiếp. Hắn từng là một kẻ phàm trần bị ám ảnh với cái chết đến mức chấp nhận thân phận một xác sống. Giờ đây trong “cuộc sống” mới, Karthus được ở gần với ngôi mộ thân thương hơn bao giờ hết. Hắn có thể kiểm soát ma phép một cách toàn diện và theo đuổi mục tiêu truyền bá niềm tin của mình cho phần còn lại của thế giới: chỉ trong cái chết, cuộc sống mới thấy được chân lí và mục đích.
Ngay cả khi là một cậu bé, Karthus đã rất khác biệt. Có một điều gì đó đầy đen tối trong hắn mà không thể bị phủ nhận. Hắn bám lấy những góc khuất và lẩn tránh mọi người. Hắn lẻn vào các đám tang của người lạ và trò chuyện với những bia mộ trong nghĩa trang. Hắn tìm đến những xác chết của muông thú để bảo quản rồi làm lễ tưởng niệm chúng, tạo ra môt bộ sưu tập kì dị. Karthus tình nguyện chăm sóc các bệnh nhân và những kẻ đang hấp hối, song mục đích của hắn không phải là giúp đỡ, mà để chứng kiến tận mắt cái chết của những kẻ không thể cứu chữa được. Cuối cùng, Karthus còn đi xa đến mức dựng nên một cái chết giả, để rồi bí mật quan sát đám tang của chính mình với sự hứng thú tột độ. Khi mọi người khám phá ra những hành động của Karthus, họ bất ngờ và ghê tởm đến nỗi, theo một cách nào đó, hắn ta đã chết thật sự đối với họ. Karthus bị những người đang sống từ bỏ hoàn toàn.
Sự cô lập chỉ càng khiến nỗi ám ảnh với sự chết của hắn mạnh mẽ hơn. Karthus dấn sâu hơn vào công cuộc khám phá cái chết, và bị cuốn hút bởi những truyền thuyết về Quần Đảo Bóng Tối. Ở nơi đó, người ta nói rằng bóng ma của những người đã khuất tiếp tục một “cuộc sống” vĩnh hằng. Ám ảnh bởi những truyền kì này, hắn biết rằng chính bản thân mình phải tìm ra sự thật về chúng. Du hành đến với những hòn đảo ghê sợ, Karthus ngay lập tức lạc bước vào làn sương mù, vẻ đẹp hư hoặc của nơi này khiến hắn choáng ngợp. Hắn cảm thấy cuối cùng mình đã tìm ra quê nhà. Hắn luôn theo đuổi sự thuần khiết đầy u uẩn trong khoảnh khắc một ai đó chết đi, khi cuộc sống lùi đi. Trong một giây duy nhất đó, cuộc sống thực sự tìm thấy ý nghĩa. Karthus thấy rằng xác sống cũng giống như khoảnh khắc đó, được bao bọc bởi sự vĩnh hằng. Hắn đã tìm ra định mệnh của mình, đó là băng qua bức màn ngăn cách và rời bỏ cuộc sống trần thế mãi mãi. Ngày hôm đó, một điều khác biệt đã trỗi dậy tại Quần Đảo Bóng Tối, khi mà Karthus làm một điều mà từ trước tới nay chưa sinh vật nào dám: hắn tự nguyện trao cuộc sống của mình cho thế giới xác sống, để rồi khi quay trở lại với thế giới con người, Karthus đã trở thành hiện thân của chính những ám ảnh của mình. Giờ đây, khi đã là một vị vua xác sống nắm giữ chìa khóa đến sự sống và ái chết, hắn cố gắng đem khúc cầu hồn của mình đến với thế giới này.
’’Không có bài ca nào ngọt ngào hơn hơi thở cuối cùng của kẻ đang hấp hối.’’
-- Karthus
Ngay cả khi là một cậu bé, Karthus đã rất khác biệt. Có một điều gì đó đầy đen tối trong hắn mà không thể bị phủ nhận. Hắn bám lấy những góc khuất và lẩn tránh mọi người. Hắn lẻn vào các đám tang của người lạ và trò chuyện với những bia mộ trong nghĩa trang. Hắn tìm đến những xác chết của muông thú để bảo quản rồi làm lễ tưởng niệm chúng, tạo ra môt bộ sưu tập kì dị. Karthus tình nguyện chăm sóc các bệnh nhân và những kẻ đang hấp hối, song mục đích của hắn không phải là giúp đỡ, mà để chứng kiến tận mắt cái chết của những kẻ không thể cứu chữa được. Cuối cùng, Karthus còn đi xa đến mức dựng nên một cái chết giả, để rồi bí mật quan sát đám tang của chính mình với sự hứng thú tột độ. Khi mọi người khám phá ra những hành động của Karthus, họ bất ngờ và ghê tởm đến nỗi, theo một cách nào đó, hắn ta đã chết thật sự đối với họ. Karthus bị những người đang sống từ bỏ hoàn toàn.
Sự cô lập chỉ càng khiến nỗi ám ảnh với sự chết của hắn mạnh mẽ hơn. Karthus dấn sâu hơn vào công cuộc khám phá cái chết, và bị cuốn hút bởi những truyền thuyết về Quần Đảo Bóng Tối. Ở nơi đó, người ta nói rằng bóng ma của những người đã khuất tiếp tục một “cuộc sống” vĩnh hằng. Ám ảnh bởi những truyền kì này, hắn biết rằng chính bản thân mình phải tìm ra sự thật về chúng. Du hành đến với những hòn đảo ghê sợ, Karthus ngay lập tức lạc bước vào làn sương mù, vẻ đẹp hư hoặc của nơi này khiến hắn choáng ngợp. Hắn cảm thấy cuối cùng mình đã tìm ra quê nhà. Hắn luôn theo đuổi sự thuần khiết đầy u uẩn trong khoảnh khắc một ai đó chết đi, khi cuộc sống lùi đi. Trong một giây duy nhất đó, cuộc sống thực sự tìm thấy ý nghĩa. Karthus thấy rằng xác sống cũng giống như khoảnh khắc đó, được bao bọc bởi sự vĩnh hằng. Hắn đã tìm ra định mệnh của mình, đó là băng qua bức màn ngăn cách và rời bỏ cuộc sống trần thế mãi mãi. Ngày hôm đó, một điều khác biệt đã trỗi dậy tại Quần Đảo Bóng Tối, khi mà Karthus làm một điều mà từ trước tới nay chưa sinh vật nào dám: hắn tự nguyện trao cuộc sống của mình cho thế giới xác sống, để rồi khi quay trở lại với thế giới con người, Karthus đã trở thành hiện thân của chính những ám ảnh của mình. Giờ đây, khi đã là một vị vua xác sống nắm giữ chìa khóa đến sự sống và ái chết, hắn cố gắng đem khúc cầu hồn của mình đến với thế giới này.
’’Không có bài ca nào ngọt ngào hơn hơi thở cuối cùng của kẻ đang hấp hối.’’
-- Karthus