Em đã sợ bóng đêm.
Sợ những khi niềm tin đánh mất.
Em vẫn luôn sợ lệ cay khóe mắt.
Và những chặng đường đơn bóng lẻ loi.
Khi em tìm được niềm vui..
Khi em không còn là chính em nữa.
Nỗi sợ kia đã trở thành nỗi nhớ.
Và những phút giây xao xuyến đợi chờ.
Anh đã đến tựa một giấc mơ.
Để cho em không bao giờ muốn tỉnh.
Trái tim khô ngày nào còn bướng bỉnh.
Đã ngoan hiền,đã biết yêu hơn.
Đừng trách nhé anh ..đôi lúc còn trẻ con.
Còn hờn ghen hay vội vã lo sợ.
Là con gái rất cần anh che chở.
Để vượt qua những sóng gió anh ơi..!
VÌ EM LÀ CON GÁI
Posted on at