Đôi khi nỗi đau của người này lại là niềm vui của kẻ khác. Và phụ nữ chúng tôi thường hay như vậy, những suy nghĩ rất riêng, rất đàn bà.
"Vợ à, tôi không hề yêu em".
"Sao anh vẫn chấp nhận lấy tôi?"
"Vì em quá yêu tôi".
"Anh thương hại tôi sao?"
"Không, tôi chỉ thương hại chính bản thân mình".
Tôi nuốt nước mắt vào sâu trong tim để rửa trôi những giằng xé, đau thương mà anh gây cho tôi. Vẫn chỉ mong một ngày anh thay đổi mà quay lại, ôm vòng lấy tôi, âu yếm nói rằng: "Anh rất yêu em".
Tôi đã từng mơ như thế, rất rất nhiều lần, nhưng giấc mơ không thành sự thật...
Tôi tự nguyện để thân mình chôn trói vào những niềm đau...
Tôi yêu anh khi biết anh đã trao trái tim cho người con gái khác. Tôi im lặng, đứng nhìn, dõi theo thật âm thầm và lặng lẽ khóc... Tôi khóc, rất nhiều lần như thế, tôi chỉ biết khóc. Tôi mong một ngày nào đó anh chia tay cô ấy và đến bên tôi. Tôi biết mình rất ích kỉ. Trong tình yêu, trái tim luôn ích kỉ như thế.
Ngày anh chia tay cô ấy, tôi rất vui, tôi nghĩ mình có lí do để tiếp cận được anh. Và tôi đã từng hạnh phúc như thế, với một lí do hết sức đời thường.
Đôi khi nỗi đau của người này lại là niềm vui của kẻ khác. Và phụ nữ chúng tôi thường hay như vậy, những suy nghĩ rất riêng, rất đàn bà.
Tôi vực anh dậy trong những lúc yếu mềm, và rồi anh đồng ý lấy tôi. Thật nhanh chóng, thật vội vàng, chả cần tìm hiểu, chẳng phải hẹn hò, chúng tôi trói buộc nhau sau vài lần nói chuyện, vu vơ, chẳng đầu, chẳng cuối.
Tôi biết rất rõ, anh không hề yêu tôi, anh lấy tôi vì anh quá yêu người con gái đó. Tôi đen, xấu, nghèo lại còn dở hơi và vì thế tôi trở thành công cụ trả thù, để bóng hồng kia tức điên lên vì ganh tỵ. Trong mắt anh, tôi như một món đồ chơi, không hơn, không kém.
Tôi đã rất cực khổ để có anh, tôi không muốn mất anh chút nào, dù chỉ là một cái xác không hồn.
Tôi quá yêu anh, rất rất yêu anh, không thể mất anh, không thể thiếu anh...
Đôi khi phụ nữ biết rõ mình nhu nhược, mềm lòng nhưng chẳng màng sửa đổi, biết mình ủy mị, yếu đuối nhưng chả quan tâm. Họ chỉ cần bên cạnh người đàn ông mà họ yêu thương. Thế là đủ.
Phụ nữ mà, đàn bà mà, tội lắm, đừng trách, đừng phán xét hay xỉa xói, chửi mắng hay dèm pha. Mà quan tâm, thấu hiểu, cảm thông và chia sẻ với họ vì vốn dĩ đàn bà sinh ra đã thế, cả một đời, ôm trọn lấy niềm đau.
Đau vì chồng, đau vì con, là nỗi đau lớn nhất nhưng hạnh phúc nhất, của mỗi người phụ nữ, người vợ, người mẹ.
Nhìn những đứa con của tôi và anh ngủ say, chúng thật non nớt, ngây thơ, chúng cần chở che, bảo vệ trong vòng tay cha mẹ. Đành lòng nào buông bỏ được đây anh?
Nợ chưa tàn, duyên kia còn dang dở, nỡ lòng nào anh đã vội li hôn?
"Vợ à, tôi không hề yêu em"
"Không sao đâu anh nhé, chỉ cần anh yêu con và em còn yêu anh là đủ".