Tình cảm mà, thắng hay thua đâu quan trọng bằng trái tim cần gì? Khi chúng ta vẫn ve vuốt lòng tự trọng và khắt khe với cảm xúc, thì mọi thứ đánh đổi trong cuộc đời, đâu còn ý nghĩa gì nữa, phải không?
Vì lẽ nào mà chúng ta cứ yêu để rồi phải toan tính thiệt hơn, rằng sợ nếu yêu hơn kết cục sẽ chỉ đổi lấy tổn thương nhiều. Chúng ta sợ hãi thua cuộc trong chuyện tình cảm, chúng ta sợ hãi phải thua.
Cuộc đời này chúng ta sẽ phải thua nhiều lắm. Hà tất bây giờ đã phải sợ hãi như vậy?
Chúng ta sẽ thua những chuyện tưởng như đã nằm trong tầm tay, sẽ còn bị ai đó làm tổn thương mà chẳng ngờ tới, cũng vì những bất công trong cuộc sống mà bị quăng quật cho tơi bời, lúc ấy mới biết, thua cuộc trong tình yêu chỉ là một kiểu thua cuộc quá đỗi nhẹ nhàng. Vì ít ra chúng ta sẽ không cảm thấy thứ quan trọng nhất cần bảo toàn trọn vẹn là trái tim – không bị chúng ta rao bán cái giá quá rẻ. Vì ít ra chúng ta đã sống một cách bạt mạng, không hời hợt, cũng chẳng giả dối. Vì ít ra chúng ta đã yêu hết mình, một cách vẹn tròn.
Người ta vẫn nhận thua thiệt về mình cả đời, có sao?
Bởi vì người ta có thể xác định rõ hạnh phúc của mình do đâu mà có, người ta có thể từ trong đổ nát tìm được bản ngã thật chính mình, người ta có thể trong đất trời dài rộng, lòng người mênh mông mà ôm chặt người mình yêu, kiên quyết đi đến tận cùng vạch đích cuộc đời.
Người ta có thể thua nhau trong tình yêu như thế, đâu có sao!
Người ta có thể mặc kệ tổn thương mà tiến tới, mặc kệ những xác suất sai lầm để tận hưởng cho trọn vẹn. Vậy thì cớ sao chúng ta quá ích kỷ để sợ chịu thua? Cớ sao chúng ta quá nhát gan để chỉ muốn chiến thắng? Cớ sao chỉ muốn làm người quay đi và rẽ sang hướng khác trước, mặc kệ đối phương tổn thương? Cớ sao chỉ muốn biến người khác thành kẻ dự bị, còn mình thì luôn tìm chỗ rút lui an toàn?
Cuộc sống này vốn không có gì là an toàn, càng không có điều gì tuyệt đối.
Chúng ta cứ cố chấp giành giật lấy những thứ chẳng phải thuộc về mình. Giành lấy vị thế mà có thể là cả đời này chẳng cần đến. Và rồi sẽ chia tay nhau… và rồi sẽ từ bỏ, cứ như thể mình mới là người nhận lấy tổn thương.
Thua nhau cả đời là một việc khó đến thế sao?
Tình cảm mà, thắng hay thua đâu quan trọng bằng trái tim cần gì? Khi chúng ta vẫn ve vuốt lòng tự trọng và khắt khe với cảm xúc, thì mọi thứ đánh đổi trong cuộc đời, đâu còn ý nghĩa gì nữa, phải không?