Anh à! Bây giờ đã khuya rồi. Ngoài trời đang mưa, mưa cứ rơi và gió cứ thổi, còn em, em đang nằm nghe những bài hát về sự chia ly trong tình yêu, thấy sao mà giống với tâm trạng mình đến thế!
Yêu anh, nhưng anh đâu biết những lúc em buồn tủi vì anh, và có cả những giọt nước mắt phải lăn trên khoé mi, anh đâu biết đến những ước mơ, những mong muốn của em, đúng hơn là… có lẽ anh không muốn biết, không quan tâm, phải không anh? Thật sự em thấy chạnh lòng biết bao khi nghe thấy hay nhìn thấy sự quan tâm của ai đó dành cho nhau mà mình không được như thế, dù rằng… mình vẫn có người yêu! Rồi em tự hỏi tại sao anh lại vô tâm và hờ hững với người mình yêu đến vậy?
Em chưa đòi hỏi gì quá lớn lao ở anh. Em chỉ cần anh quan tâm tới em theo đúng nghĩa của từ này, với những người đang yêu nhau thôi anh à. Em muốn anh làm lành ngay mỗi khi em giận; muốn anh nhắn tin gọi điện mỗi khi em mệt hay em đang làm một việc gì đó quan trọng, để động viên em cố gắng thêm; muốn anh thỉnh thoảng dành cho em những bất ngờ thú vị; muốn anh tâm sự mọi chuyện để em có thể san sẻ cùng anh; muốn anh ở bên em trong những ngày lễ; muốn anh nhớ tới và có thể làm gì đó thật ý nghĩa, dù rằng đó là điều bình dị nhất, trong những ngày kỉ niệm của riêng anh và em; muốn anh làm tất cả những gì có thể vì tình yêu chúng mình, để thắp lên ngọn lửa ấm áp của trái tim, tất cả là vì em muốn em được tin rằng mình đang yêu và được yêu!
Nhưng… anh đã để lại trong em là nỗi buồn lo và thất vọng. Tại sao hả anh? Vì tình yêu anh dành cho em không đủ lớn, hay vì em chưa đủ hấp dẫn để anh cần tới trong cuộc đời mình? Những gì anh đối với em làm em không thoải mái và yên lòng khi ở bên anh, anh à. Tình yêu mà như vậy thì còn gì là yêu nữa, phải không anh? Vì thế, em đã tự ra đi trước khi quá muộn, đó có lẽ là sự lựa chọn tốt cho cả em và anh. Khi thấy không còn gì níu kéo nhau nữa thì đừng làm khổ nhau thêm, phải vậy không anh?
Em luôn cầu chúc anh sẽ hạnh phúc ở con đường anh đang đi...
Nhịp thời gian vẫn cứ trôi, em bị cuốn vào những công việc hằng ngày, đúng hơn là tự tạo thêm sự bận rộn cho mình để không phải vướng bận đến những suy nghĩ vẩn vơ. Có cả những lúc em phải tự làm cứng lòng mình rằng: mình cần gì phải nghĩ đến một người như anh, cuộc đời còn bao nhiêu điều mới mẻ và thú vị cần ta khám phá kia mà. Nhưng… những gì đến thì nó sẽ tự nhiên đến, như hết mùa hạ phải tới mùa thu vậy. Hình ảnh về anh lại đến trong suy nghĩ của em, và bất chợt lúc nào đó, như lúc này đây, em lại không làm chủ được con tim mình. Nỗi nhớ về anh lại trỗi dậy cồn cào, da diết và se thắt trong lòng. Em không biết những kỉ niệm giữa chúng mình anh còn giữ được bao nhiêu. Em không dám mong nó là nhiều, nhưng hi vọng anh sẽ không quên một chút gì đó về em. Để làm gì ư? Để em vẫn còn thấy vui khi nghĩ về anh; để khi gặp nhau vẫn còn thấy nên đối tốt với nhau. Ừ… còn gặp nhau thì hãy cứ chào, còn gặp nhau thì hãy như thường, còn gặp nhau thì hãy cứ mỉm cười với nhau, anh nhé. Anh thường vẫn khen em cười rất xinh và dễ thương mà! Tuy mình không còn bên nhau nữa, nhưng em vẫn muốn anh, bất chợt lúc nào đó vẫn sẽ nhớ tới nụ cười của em, khi thấy một cái cười của một ai đó, được không anh?
Anh của em, anh của ngày xưa… giờ đã mãi xa rồi… Em luôn cầu chúc anh sẽ hạnh phúc ở con đường anh đang đi.