Thế là mùa Giáng sinh lại sắp về. Những ngày này cháu thấy trên đường, trong siêu thị rồi các hàng quán nữa, người ta kết đèn và trang hoàng đầy thông, bông tuyết giả và cả những hộp quà khiến không khí thật vui tươi, nhộn nhịp. Cháu bỗng nhớ ra đã đến lúc viết thư cho ông để chia sẻ về một năm đáng nhớ của mình.
Ông yêu quý,
Cháu là Nguyễn Thu Phương, biệt danh là "Phương sún" (nhưng giờ thì cháu đã hết sún rồi), ông còn nhớ cháu không? Thực ra mỗi năm cháu đều viết thư cho ông nhưng những năm trước vì còn nhỏ quá nên cháu chỉ có thể viết những lá thư rất ngắn thôi. Năm nay, cháu đã lớn hơn nên cháu sẽ viết một bức thư dài và chia sẻ với ông nhiều hơn, ông hãy lắng nghe tâm sự của cháu, ông nhé!
Ông ạ, nhà cháu chỉ có 3 người thôi, bố, mẹ và cháu. Thực ra thì cháu rất muốn có em nhưng không hiểu sao bố mẹ cháu đến giờ vẫn chưa cho cháu cái quyền được làm chị. Mọi người trong nhà thường trêu bố mẹ cháu là chắc bố mẹ sợ không sinh được con trai nên mới... "chưa dám đẻ". Cháu thì không nghĩ thế bởi với cháu, em trai hay em gái cũng đều đáng yêu như nhau mà, ông có thấy thế không ông? Nếu mẹ cháu sinh em bé, cháu nghĩ cháu sẽ giúp mẹ được rất nhiều việc như bế em, cho em ăn hoặc thay tã cho em nữa, bằng chứng là cháu bế mấy em búp bê rất khéo mà.
Cháu xin lỗi ông, ông yêu quý! Lẽ ra đầu thư cháu nên hỏi thăm sức khỏe của ông. Dạo này ông có khỏe không ạ? Cháu biết ông sống ở một nơi rất lạnh, ở "vương quốc tuyết " phải không ông? Cháu luôn tự hỏi làm sao mà ông và các chú tuần lộc có thể chịu được cái lạnh quanh năm như thế (vì cháu rất sợ rét). Cháu thấy cô luôn nhắc bà cháu là phải mặc thật ấm bởi vào mùa đông người già rất dễ bị viêm phổi. Ông đã bao giờ bị viêm phổi chưa ông? Cháu biết mùa này ông phải đi thăm các bạn nhỏ ở khắp mọi nơi nên ông nhớ mặc ấm và nếu cần ông cũng hãy quàng khăn vào ông nhé! (mặc dù dường như cháu chưa nhìn thấy ông quàng khăn bao giờ).
Ông ạ, năm 2009 này quả thật cháu có rất nhiều niềm vui. Để từ từ rồi cháu sẽ kể ông nghe nhé! Trước tiên cháu phải khoe ngay với ông rằng cháu đã hết "sún" rồi. Ông biết không cái biệt danh "Phương sún" thực sự đã làm cháu rất buồn. Thật ra tất cả chỉ tại cháu thôi. Mấy năm trước cháu rất thích ăn đồ ngọt đặc biệt là kẹo ông ạ. Thế nên những những chiếc răng của cháu cứ từ từ bị "sún" dần. Cho đến một ngày, hai chiếc răng cửa của cháu đã "sún" thật sự , đến mức không thể để nguyên như thế nữa, thế là bố dẫn cháu đi "bấm" chúng đi. Kể từ đó hai chiếc răng cửa của cháu bị cụt hẳn khiến cháu rất khổ sở. Cháu thấy mình mất duyên hẳn đi. Cháu thậm chí không cả dám cười to nữa, lúc nào cũng chỉ "múm mím cười nụ" thôi.
Nhưng cũng từ đó cháu không còn ăn nhiều kẹo nữa, cháu cũng chăm chỉ vệ sinh răng miệng, sau mỗi bữa cơm cháu đều đánh răng thật cẩn thận. Cháu nghĩ tự làm tốt vệ sinh cá nhân của mình cũng là một cách giúp bố mẹ đỡ lo lắng, phải không ông? Và kết quả là cho đến năm nay thì hai chiếc răng yêu quý của cháu đã mọc trở lại, chúng khiến cháu tự tin hẳn lên và có thể thoải mái cười thật tươi mà không cần băn khoăn nữa. Cháu thật sự rất yêu quý hàm răng của mình và cháu tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ đối xử một cách bất công với chúng nữa.
Ngoài việc tự chăm lo cho mình, cháu còn cố gắng giúp bố mẹ những việc trong khả năng của mình nữa. Mẹ cháu kể hồi nhỏ, mỗi khi ăn cơm xong bố bảo cất ghế đi thì cháu nói ngay rằng: "Ghế bố ngồi bố phải cất chứ, Phương có ngồi đâu mà Phương phải cất!". Nhưng giờ thì cháu chẳng nói thế đâu. Cháu biết bố mẹ đi làm vất vả nên thường giúp mẹ dọn cơm và thỉnh thoảng là cả quét nhà nữa. Đôi khi cháu còn đấm lưng cho bố những khi bố kêu mỏi. Những lúc ấy cháu thấy bố mẹ vui lắm. Ở trường, cô giáo dạy "Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình" - cháu thấy điều đó thật đúng ông ạ!
Ông biết không, dạo này cháu có một niềm đam mê rất lớn, ấy là chụp ảnh và được chụp ảnh ông ạ. Cháu thấy rõ mình lớn lên mỗi ngày và cháu muốn nghi lại những khoảnh khắc ấy, ghi lại cả niềm vui và nỗi buồn ẩn hiện trên khuôn mặt cháu trong từng thời khắc. Cháu cũng rất yêu gia đình mình, cháu yêu bố, yêu mẹ và yêu cả không khí gia đình đầm ấm. Sẽ tuyệt vời biết bao nếu cháu có một chiếc máy ảnh, nhỏ thôi, để cháu có thể ghi lại tất cả những cỏ cây hoa lá, khuôn mặt của những người thân yêu và những hình ảnh thân quen mà mình yêu mến!
Ông yêu quý, có lẽ thư của cháu đã rất dài. Cảm ơn ông đã lắng nghe những lời cháu tâm sự! Cháu còn nhiều điều muốn nói với ông lắm nhưng có lẽ cháu sẽ để dành trong lá thư viết cho ông năm sau ông nhé! Cháu chúc ông thật nhiều sức khỏe, chúc các bạn nhỏ khắp nơi sẽ có một mùa Giáng sinh thật nhiều niềm vui và hạnh phúc!
Cháu mong sớm được gặp ông!