Ta gần nhau đấy thôi nhưng đôi tim lỗi nhịp. Chỉ hơi thở em vỗ theo nhịp tim anh, còn hơi thở anh dành cho một ai khác thì tình yêu này có là gì đâu anh nhỉ?!
Em một mình cô đơn ôm mộng, rồi bàng hoàng tỉnh giấc em biết mình đau. Em sẽ thôi không hỏi ta là gì của nhau nữa, cũng sẽ thôi không băng khoăn tự hỏi liệu anh có yêu em không. Vậy nên, em xin anh đấy, một lần thôi, đừng hỏi em rằng em có yêu anh không, được không anh? Vì em nghĩ chẳng cần em trả lời anh cũng biết em đã yêu anh nhiều thế nào cơ mà. Vậy câu hỏi kia và câu trả lời của em có cần thiết khi vốn dĩ em vẫn không thể hiểu hết thật tâm tình cảm trong anh thế nào?
Anh này, ngay lúc này đây, em yêu em, chỉ yêu em thôi anh ạ! Thật đấy! Em không đùa đâu. Anh cũng khoan vội bảo em ích kỷ. Vì làm sao em có thể trọn vẹn yêu thương anh hay bất kỳ người đàn ông nào đó khi ngay chính bản thân mình em còn không yêu thương nổi? Những ngày tháng qua em đã bỏ lơ chính mình trong nước mắt, đau khổ để cố tâm thương yêu anh - người nào đó mà em không thể đàng hoàng gọi bằng hai tiếng "người yêu". Vậy nên, giờ đây, em phải yêu lấy em thôi, làm gì bản thân em thấy vui đã, trước khi em lại khóc vì anh - người nào đó mà em yêu đắm chìm.
Anh đừng cau mày thế. Đừng hỏi con tim em hay em đã thuộc về ai rồi. Vì em là của ba mẹ - người đã sinh thành, nuôi dưỡng em. Em là của gia đình - nơi sẵn sàng dang tay đón em về sau những đau thương, vấp ngã, lỡ lầm. Em là của riêng em, chỉ của riêng em thôi anh biết không! Là của riêng em để em có thể hết lòng chăm bẵm cái hình hài bé nhỏ, mong manh này mà không phải mòn mỏi đợi chờ anh đoái hoài đến, cho mượn đôi vai tựa vào phút chốc rồi quay đi. Là của riêng em để em có thể bảo bọc con tim yếu đuối đã bao lần trầy xước vì yêu một người, mà họ thì vô tâm chẳng chút xót thương. Em là của mình em thôi, vì chỉ mỗi em hiểu không phải nụ cười nào cũng là vui, không phải cái im lặng nào cũng là lòng không dậy sóng.
Thôi anh nhé! Đừng hỏi em thêm. Đừng thắc mắc ta là gì của nhau nữa nhé. Vì em chôn sâu cả rồi. Có yêu thương, đau đớn, thù hận hay oán trách em giấu hết vào tâm can. Và anh mãi chỉ là một "người dưng" em lỡ trót thương nên vô tình không bao giờ anh hiểu. Yêu thương này em xin giấu cho riêng em biết. Bởi, anh là mây trời mà tay em thì không thể với mây.
Ta gần nhau đấy thôi nhưng đôi tim lỗi nhịp. Chỉ hơi thở em vỗ theo nhịp tim anh, còn hơi thở anh dành cho một ai khác thì tình yêu này có là gì đâu anh nhỉ?! Chỉ là do anh đã quen có em bên cạnh. Chỉ thế thôi! Mơ hồ, thoáng qua, em ôm cơn đau sau cuối, trói yêu thương về phía hư không. Em chỉ yêu em, và em thuộc về em nên... em chắc sẽ thôi chờ mong.