YÊU NHAU THẬT TỬ TẾ, ĐƯỢC KHÔNG?

Posted on at




Chúng ta đều đã chẳng còn là đứa trẻ tò mò với những rung động đầu tiên của tình yêu, cũng đã đủ trưởng thành để không còn khát thèm những cuộc rong chơi, lúc chán thì ngừng, lúc ham vui thì chốn xưa chỉ xem là tạm bợ.

Chúng ta đã đi qua hết những nông nổi, bồng bột, đã nếm trải những giây phút dại khờ, đã làm đau một người và từng vì một người mà ôm mãi nỗi đau. 

Chúng ta đã ít nhiều đánh vần được đúng hai chữ tình yêu, những gì còn lại chỉ là tìm được đúng người để đi cùng nhau đến hết đường, cùng lối.

Chúng ta đã chẳng còn đủ quyền để mỗi lần sai lại đưa tuổi trẻ ra chuộc lỗi. Vậy nên là, từ giờ, nếu có thể, hãy yêu nhau thật tử tế được không?

Thương cũng được, mà yêu cũng được, miễn là đừng có người thứ ba. Ít cũng được, mà nhiều cũng được, miễn là lúc hết yêu nói thẳng ra để cả hai còn biết đường.

Một ngày nhắn cho nhau hàng trăm mẩu tin cũng được, mà suốt tuần chỉ có thể dành cho nhau vài cuộc điện thoại dài dòng cũng được, miễn là ai cũng cảm thấy tự do. Là thứ tự do mà một người trưởng thành cần cho cuộc sống riêng, chứ không phải thứ cô đơn đến đắng tim khi bị người yêu lơ là không chăm sóc.

Đưa đón nhau hàng ngày cũng được, mà cuối tuần gặp nhau một lần thôi cũng được, miễn là lúc trống trải vẫn biết mình đang còn chỗ dựa, miễn là những lúc thực sự cần một nơi nương tựa – người đó vẫn sẵn sàng ở ngay bên.

Cãi vã nhau cũng được, mà chiến tranh lạnh với nhau cũng được, miễn là câu xin lỗi có người biết nói ra. Bình yên cũng được, mà sóng gió gập ghềnh cũng được, chỉ mong là đừng bao giờ dễ dàng nói hai chữ “xin lỗi, đã đến lúc mình phải chia tay”.

Đã xa lắm rồi những lần vội vã yêu đương, đã qua mất rồi cái thời lý trí ngủ quên, chỉ mình trái tim nổi loạn…

Từ giờ, em sẽ sống tử tế trước hết là với chính em. Sẽ tìm một người tử tế để yêu và yêu một người thật tử tế. Vì cuộc đời này quá ngắn để đối đãi với bản thân mình một cách qua quýt. Để trách một người con trai chỉ biết làm những điều tàn nhẫn. Và tự mình trở thành một người con gái không biết trân trọng bản thân.



About the author

160