Yêu thương trong im lặng

Posted on at


Có rất nhiều cách để Yêu thương một ai đó. Có thể đó là cách ngọt ngào như một viên kẹo Marshmallows, có thể đó là cách thật đắng như cốc Chocolate không đường không sữa ngày Đông. Nhưng có một cách Yêu thương, mà bạn mãi mãi không bao giờ có thể biết nó có đang tồn tại hay đã chết đi tự bao giờ, cũng như không thể biết nó sinh ra khi nào và lớn lên ra sao. Nó tồn tại trong tim bạn một cách giản đơn, nó không lớn lên, cũng chẳng nhỏ đi, nó cứ như vậy… như vậy… mà người ta gọi nó là Yêu thương trong im lặng. Và tôi gọi nó là cách Gia đình tôi Yêu thương nhau.Trọn vẹn và mãi mãi.

 

Bố tôi, một miền Yêu thương trong im lặng.

 

Khi tôi còn bé, Bố tôi như thế…

Khi tôi lớn lên, Bố tôi vẫn thế…

Tình yêu trong Bố

Yêu thương trong Bố

Với vợ, với con

Mãi mãi một màu.

 

Người ta bảo: “Con gái thì vẫn thân với mẹ hơn bố”. Và thật sự đúng, với tôi. Để khi chỉ là một cô bé khi nào cũng đỏ hoe mắt mỗi khi mẹ đi đâu đó, Bố vẫn là cả một thế giới rộng lớn mà tôi chẳng bao giờ hiểu được hết. Nhưng có lẽ vì tôi chẳng bao giờ hiểu được hết cái thế giới ấy, nên Bố vẫn luôn như là chiếc hộp gỗ được trạm trổ tinh xảo mà tôi phải xuýt xoa khen hơn một lần mỗi khi ngắm nhìn nó. Và cũng đã trên dưới 100 lần, bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tôi mở chiếc hộp ấy ra, để nhận ra rằng, Bố là cả thế giới với tôi, là một chiếc hộp tuyệt đẹp để tôi thơ trẻ gìn giữ và nâng niu. Nhưng Bố tôi cũng là một con người, mà con người, thì không có hai chữ “tuyệt đối”. Bố chẳng hoàn hảo như tôi vẫn thường trẻ con vẽ ra, cũng chẳng phải là thần thánh để tôi nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.Bố chỉ là Bố tôi, thế thôi…!

Bố tôi người miền Trung, mà con trai miền Trung thì vẫn luôn rất bạo thủ, gia trưởng. Và mặc dù Bố vào miền Nam sinh sống nhiều năm, thì Bố tôi cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi cái tính cách đặc trưng của mình để mà trở thành ngoại lệ. Bố vẫn bạo thủ, khi làm đôi gò má gầy của Mẹ hứng nhiều nước mắt vì không được về Hà Nội – quê Mẹ - để đưa tiễn bà ngoại lần cuối. Bố vẫn bạo thủ, khi vẫn luôn giữ cho mình một lối suy nghĩ riêng. Và Bố cũng vẫn rất gia trưởng, khi quyết định một việc gì đó mà không cần hỏi ý kiến ai; khi phân chia rõ ràng với Mẹ tôi, rằng thế này là việc của Mẹ, còn thế kia là việc của Bố, không có sự giúp đỡ hay chia sẻ công việc với nhau. Bố tôi như thế, bạo thủ và gia trưởng vô cùng. Xen lẫn đó là vô số những lần Bố lẳng lặng không nói trước những câu hỏi của Mẹ con tôi, Bố lại luôn cố gắng làm việc, làm việc không kể ngày Đêm. Để rồi không ít lần, tôi trông thấy Mẹ trằn trọc trên chiếc giường rộng, còn ngoài kia, là Bố đang làm việc không ngừng. Để rồi hơn một lần, tôi xoe tròn mắt nhìn Bố, trẻ con vẫn luôn trong tôi, tuổi trẻ vẫn trong lòng tôi, nhưng tôi cũng hiểu, có nỗi buồn ưu nào đó, luôn tồn tại trong tim mình. Về người Bố, hoàn hảo trong sự khiếm khuyết.

Khi bạn còn bé, bạn sẽ đánh giá một ai đó bởi vẻ bề ngoài, trong đôi mắt xoe tròn những thơ ngây và trong sáng. Khi cái-bé ấy trong bạn đã nhỏ xuống, để nhường chỗ cho cái-lớn xuất hiện, một ai đó được bạn đánh giá bằng vẻ bề ngoài đó sẽ dần thay đổi, bằng một cách nào đó. Nhưng tuyệt nhiên, cái kết quả của sự đánh giá ấy chỉ là một phần nhỏ của sự thật. Bởi lẽ lúc ấy, bạn như một người vừa gặp tai nạn, và đôi mắt bỗng chỉ còn có thể trông thấy khoảng đen phía trước, bạn sẽ hoảng sợ, sẽ căm ghét cái bóng tối đáng sợ ấy. Cho đến khi cái-lớn lớn hơn và che lấp đi cái-bé, cũng là lúc bóng tối chỉ còn là một cái gì đấy quen thuộc với bạn, như một lẽ đơn giản, ở bất cứ góc nào của cuộc sống này, luôn tồn tại một mảng tối. Cả con người, cũng không ngoại lệ.

Ít nhất, nó đúng với tôi, đúng với cách tôi nhìn nhận về Bố tôi theo từng cái lớn bé của bản thân. Khi tôi còn bé, Bố tôi là cả một thế giới với tôi. Khi tôi lớn hơn một tí, chập chững bước những bước đầu tiên vào cuộc đời rộng lớn ngoài kia, hình ảnh hoàn hảo của Bố bắt đầu có sự sứt mẻ. Khi tôi đã trải qua không ít lần bị thương tổn trong lòng, hình ảnh của Bố lại có sự thay đổi. Là hình ảnh Bố có chút sứt mẻ, nhưng… Là Bố với cây roi trong tay đánh tôi khi tôi không chịu đi học, nhưng tất cả, cũng chỉ là vì bố muốn tốt cho đứa con gái ngây thơ của Bố, muốn nó có thể học hành đến nơi đến chốn. Là Bố bạo thủ với những suy nghĩ riêng, là Bố gia trưởng với việc phân chia rõ ràng các công việc, nhưng chỉ là vì Bố muốn vợ con của mình được nhẹ nhõm hơn trong những công việc đơn giản, ít tốn sức, và cũng thôi những trằn trọc rất riêng mà Bố hằng đêm nằm nghĩ suy. Là Bố lúc nào cũng chỉ biết công việc, nhưng cũng chỉ là vì Bố lo nghĩ cho Gia đình, muốn Gia đình 5 người có thể giữ trọn nụ cười rạng rỡ trong sự đủ đầy về vật chất lẫn tinh thần. Thật ra tôi có thể đặt từ “nhưng” trong rất nhiều những khiếm khuyết của Bố tôi, và bạn cũng thế. Quan trọng, là cách nhìn nhận vấn đề của mỗi người mà thôi.

Yêu thương trong người Bố, tình yêu trong người Bố, với vợ với con, không phải bất cứ ai có thể hiểu được. Nó rộng đến chẳng thể nhìn một hai ngày là có thể biết rộng đến bao nhiêu. Tất cả mọi thứ, phải được chứng kiến và cảm nhận qua từng mốc thời gian trong cuộc đời.

 

 

 

Mẹ tôi, trái tim người phụ nữ mang theo một miền Yêu thương trong im lặng.

Cho đến tận bây giờ, khi tôi chuẩn bị viết gì đó về Mẹ, tôi phải sụt sịt cánh mũi vài lần, rồi sắp xếp những con chữ trong đầu sao cho thật chính xác nhất. Vì với Mẹ, với tình yêu của Mẹ dành cho gia đình, không có bất cứ một con chữ nào có thể diễn tả được hết.

Thì quá khứ - Mẹ như điều tự nhiên mà tôi có được… Đó là khi tôi chỉ là cô bé con tóc buộc hai bên, luôn đi theo sau Mẹ ở khắp mọi nơi, và luôn bằng cái giọng trong trẻo gọi Mẹ mỗi khi không thấy Mẹ bên cạnh. Là khi tôi ốm, Mẹ bên cạnh, săn sóc, lo lắng cho tôi từng hơi thở. Là khi tôi khóc không chịu rời Mẹ để đến trường mẫu giáo, Mẹ nhẹ nhàng khuyên bảo tôi, rồi để khi tôi ở trường đùa vui với các bạn, còn Mẹ ở nhà, nghĩ suy, bảo Bố tôi cho tôi nghỉ học, vì không muốn thấy tôi cứ mắt ướt lệ nhòa vào mỗi buổi sáng. Là khi Mẹ cho tôi ôm Mẹ mỗi khi ngủ, mặc cho điều đó sẽ làm Mẹ khó ngủ. Là khi tôi đi đến đâu, Mẹ cũng sẽ xuất hiện mỗi khi tôi nhớ, mỗi khi tôi nũng nịu đòi Mẹ. Mẹ với tôi, như một điều tự nhiên mà tôi nghĩ, cho đến suốt cuộc đời này, Mẹ sẽ luôn ở cạnh bên tôi mà thôi…

Thì quá khứ gần – Mẹ như một quyển sách không có trang cuối cùng… Đó là khi tôi chẳng còn là một cô bé con, nhưng cũng chẳng phải người lớn gì. Tôi chỉ lớn, ĐỦ để học và ghi nhớ những bài học của Mẹ. Và mặc cho Mẹ tôi cũng chẳng phải là người phụ nữ được học hành đàng hoàng qua các tầng lớp, bởi suy nghĩ phong kiến của ông ngoại rằng là con gái thì không nên học nhiều làm gì. Nhưng điều đó chẳng quan trọng, Mẹ tôi là một cuốn sách, cuốn sách dạy về cách xử xự, về cách Yêu thương một ai đó, và về tất cả những bài học Mẹ tôi đã học được từ cuộc sống này. Quyển sách mang tên “Mẹ tôi” bắt đầu từ Lời mở đầu được lập trình sẵn từ lúc tôi còn trong bụng Mẹ. Nội dung, chẳng có bất cứ sự sắp xếp nào. Muốn hiểu được, chỉ cần nhìn, nghe và cảm, không phải đọc, cũng chẳng phải học thuộc vì chẳng cần học thuộc thì nó cũng sẽ tự nhiên ghi vào trí nhớ. Trên dưới cũng đã vài trăm bài học tôi có được từ việc nhìn, nghe và cảm nội dung quyển sách mang tên “Mẹ tôi”.Mẹ với tôi, rộng lớn như thế, rộng lớn như quyển sách không có trang cuối, quyển sách để tôi gối đầu khi ngủ, giữ bên mình khi đi đâu đó, mang theo khi ăn, khi chơi…

Thì hiện tại – Mẹ như một chiếc gương lớn, để khi tôi nhìn vào, chỉ có lầm lỗi và lỗi lầm… Trải qua quãng đời vẫn chưa được một nửa, vẫn chưa-ĐỦ để gọi là hiểu-được-sự-đời, nhưng ĐỦ để khi nhìn lại, tôi phải bật khóc không thành tiếng, hay mỉm cười không hối hận với những gì mình đã chọn. Và rồi đâu đó, tôi thấy bóng Mẹ mình. Người phụ nữ không trẻ đẹp với phấn son lem nhem trên mặt, cũng chẳng sang trọng, quí phái trong những chiếc váy đính hạt lấp lánh, hay hiện đại, thời trang trong những chiếc áo cổ khoét xuống tận ngực. Người phụ nữ chẳng có thú vui xa xỉ nào, cũng chẳng Đêm ngày mua sắm với những người bạn đã đứng tuổi rồi họp mặt nhau để nói với nhau những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Mẹ tôi chỉ là người phụ nữ đơn giản, quanh năm suốt tháng chẳng dám bỏ tiền mua một cái áo hay chiếc váy đắt tiền. Mẹ chỉ ở nhà, lo chu toàn mọi việc của một người vợ, gánh đủ những lo lắng và nghĩ suy của một người Mẹ, làm một người phụ nữ giữ lửa cho Gia đình.Vậy mà… Đã có những lúc như thế, tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân, nghĩ cho những ước muốn của mình. Đã có những lúc như thế, tôi cười đùa vui vẻ cho những thú vui xa xỉ trước mắt, mà không nghĩ đến Mẹ, đến người đã đem đến cho tôi cơ hội để có thể cười đùa vui vẻ được như thế. Đã có những lúc nhiều hơn như thế, nông nổi và bồng bột của tuổi trẻ để tôi vô tình gây nên những vết hằn ưu buồn trên gương mặt Mẹ, để biết bao giọt nước mắt vì đứa con dại khờ như tôi rơi ướt đẫm đôi gò má của Nẹ. Lầm lỗi của tôi, lỗi lầm tôi đã làm với mẹ, luôn in sâu trong tôi, luôn hiện ra rõ nét khi tôi nhìn Mẹ, khi tôi đối diện với Mẹ. Và rồi với tôi, Mẹ như một chiếc gương lớn, để tôi soi thấy mình trong đó, lỗi lầm và lầm lỗi…

Thì tương lai gần – mẹ là mẹ của tôi, chỉ thế thôi… Nếu nói về tương lai, có lẽ tôi không thể nói được gì quá nhiều, vì tương lai, là điều không ai có thể biết được trước. Nhưng có lẽ sẽ sớm thôi, ở một tương lai gần, Mẹ với tôi, Mẹ trong lòng tôi, chẳng còn là một điều tự nhiên mà điều tôi có được vì sẽ có một ngày tôi phải rời xa Mẹ, cũng chẳng phải là quyển sách mà tôi luôn hào hứng muốn mở ra vì tôi phải tự bước đi một mình và học những bài học của cuộc đời một cách trọn vẹn, và càng lại không phải là một chiếc gương vì tôi phải tự hóa những lầm lỗi đó thành những việc làm tuyệt vời nhất dành cho Mẹ. Ở Thì tương lai gần, Mẹ chỉ là Mẹ của tôi, là người phụ nữ sinh ra tôi, và mang trái tim chòng chành tình yêu vô bờ bến với Gia đình, mà trong đó, tồn tại một miền Yêu thương trong im lặng.

 

 

Chị tôi, hai người con gái sinh ra là để-được-Yêu.

Bạn có bao giờ ước mình có được một Gia đình 3 người, bố, mẹ và bạn chưa? Để khi đó, đứa con đầu lòng là bạn, và đứa con út cũng là bạn. Để rồi bạn được nâng niu, được chăm lo và được Yêu thương một cách trọn vẹn từ bố mẹ, mà không phải bị-chia-sẻ bởi bất cứ người anh người chị nào. Tôi không biết câu trả lời của bạn như thế nào, nhưng về phần tôi, đã hơn nhiều lần, tôi có ước muốn đó. Và bạn biết không, nếu bạn đang có, bạn thật-sự rất may mắn ! Còn nếu Gia đình bạn không chỉ có 3 người, tôi chắc với bạn, đó là điều còn may mắn gấp nhiều lần sự may mắn từ một Gia đình có 3 người. Ít nhất, nó đúng với tôi, một đứa em có đến tận 2 người chị để vừa được-cãi nhau vừa được-Yêu thương.

Chị lớn đối với tôi, là cả một thế giới để tôi ngưỡng mộ và cả Yêu thương. Chị lớn tôi là một người rất bạo thủ, ít nói và toát lên vẻ đáng sợ, khó gần. Suốt 12 năm chị đi học, là 12 năm chị để bố mẹ tự hào, không phải lo lắng dù chỉ một lần bởi thành tích học tập tốt. Suốt 12 năm đó, chị với tôi, chẳng có gì để nói hơn vài con chữ “ít nói, ít giao tiếp, khó gần, nghiêm khắc”. Suốt những năm đó, chẳng có chuyện gì quá nhiều tôi nói với chị, ngoài những câu xã giao. Và có lẽ, chị lớn đối với tôi sẽ mãi như vậy, cho đến khi, chị thay đổi. Tôi không biết vì sao chị thay đổi, nhưng tôi biết chắc một điều, người chị lớn hiện giờ bên cạnh tôi, mới thật sự là chị của mình. Là người chị luôn nở nụ cười rạng rỡ khi tôi cau mày khó chịu một điều gì đó, khi đứng cạnh tôi chụp ảnh, khi tôi xem một bộ Film vui với chị rồi quay sang chị với nụ cười lớn theo một thói quen khi bắt gặp một cảnh buồn cười nào đó. Là người chị luôn buông những câu đùa vui để mấy đứa em và mẹ cười đến đau cả bụng. đó Là người chị luôn quan tâm vừa ĐỦ đến mọi người để tất cả thấy mình vẫn được quan tâm nhưng vẫn không mất tự do. Là người chị vẫn luôn nghiêm khắc, bạo thủ, nhưng xen vào đó là những lúc trẻ con và ngây thơ vô cùng.

Chị ba đối với tôi, vừa là một người chị, vừa là một người bạn để tôi quí trọng và Yêu thương. Chị ba tôi là một người hoàn toàn trái ngược với chị hai, chị không có những năm tháng vùi đầu vào sách vở để có một thành tích học tập để ai cũng phải nể, cũng chẳng phải là người ít nói, nghiêm khắc, hay bạo thủ. Chị như một chú nhím, sẵn sàng xù lông lên khi bị ai đó chạm vào, hay làm chị bị tồn thương. Chị như một Mặt Trời, không phải lúc nào cũng sáng chói, nhưng lúc nào cũng ấm áp, cũng nở nụ cười với tất cả mọi người. Chị vừa hiền lại vừa dữ, hiền khi người ta chịu im lặng khi chị nổi nóng, và dữ khi ai đó cãi lại hay lớn tiếng với chị. Chị vừa yếu đuối lại vừa mạnh mẽ, vừa vui vẻ lại vừa thường xuyên khó chịu.

Có lẽ tôi sẽ không thể nào viết về hai người chị của tôi thân thương như thế, nếu như cuộc đời không đá tôi vài cái thật đau, để mà tôi không ít lần nhìn vào mạch máu đang chạy phía dưới làn da mỏng nơi cổ tay. Bởi lẽ một đứa trẻ khờ dại là tôi trước đó, có lẽ sẽ mãi mãi mang theo cái hình ảnh thật tệ của hai người chị bên cạnh mình. Đó sẽ là hình ảnh chị hai xa cách, quá nghiêm khắc, hay la mắng đứa em nhỏ. Đó sẽ là hình ảnh chị ba hay hỏi, hay quan tâm thái quá đến chuyện riêng của em, và đôi lúc là tức giận, hay la mắng chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt của em gái. Để rồi khi gặp sóng gió của cuộc đời, khi đối diện với những thương tổn, mà không thể vô tư kể với mẹ, hay bố, tôi nhận ra, dù cho hai người chị của mình có khác biệt về suy nghĩ và tuổi tác với mình đi chăng nữa, thì luôn luôn, khi bản thân vấp ngã, cả hai sẽ là người nắm lấy tay tôi đứng dậy, bằng một tình cảm vô hình. Chị hai xa cách, không để tôi nói những ra những trăn trở trong lòng mình, nhưng khi tôi muốn, chị sẽ luôn sẵn sàng cười với tôi bởi những câu chuyện vô thưởng vô phạt, hay trêu ghẹo để tôi buông một câu trách rồi cười hề hề, và mọi chuyện sẽ trở nên giản đơn hơn bao giờ hết. Chị ba hay nói, luôn xen vào chuyện riêng của tôi, nhưng khi tôi bị cuộc đời ngoài kia ném cho những thứ làm bản thân oán hận và căm tức, chị sẽ luôn là người đầu tiên nghe tôi kể, nghe tôi nói, và để tôi nhận ra, dù trải qua bất cứ chuyện gì, cũng phải mạnh mẽ, cũng phải kiên cường, đừng bao giờ để yếu đuối làm bản thân trở thành người bị người ta thương hại. Có thể bạn không biết đâu, và ngay cả tôi cũng vậy, trái tim của người chị đối với em gái, luôn luôn là trái tim trong suốt, không ai có thể biết để mà gọi tên, để mà so sánh như tình cảm của bố mẹ đối với con cái. Chỉ có một điều tôi biết rất rõ, đó là trong hai trái tim trong suốt của hai người chị của tôi, luôn luôn tồn tại Yêu thương vô bờ bến dành cho tôi, và nó là Yêu thương trong im lặng.

 

 

 

Gia đình tôi, 5 mảnh ghép, 5 gam màu, và là 5 miền Yêu thương trong im lặng.

Gia đình tôi đơn giản như thế, 5 mảnh ghép khác nhau, 5 gam màu không cùng tông, nhưng đều là 5 miền Yêu thương trong im lặng. Chẳng có những giọt nước mắt khóc than Thượng Đế trớ trêu, cũng chẳng có những đòn roi từ bố mẹ hành hạ con cái mình. Không có những buồn tủi chạnh lòng vì một Gia đình không được trọn vẹn. Và cũng chẳng có những cái hôn trước khi đi ngủ giữa bố mẹ và con cái, hay những câu nói Yêu thương nhau. Gia đình tôi chẳng bất hạnh hay khó khăn thiếu thốn, cũng chẳng tràn ngập màu hạnh phúc. Nó cũng tồn tại, với những giọt nước mắt, những nỗi đau, và những nụ cười hạnh phúc. Như điều tự nhiên nhất trong cuộc sống này. Để đôi khi vô tình nhớ lại, là những kỉ niệm nối đuôi nhau ùa về, làm bản thân có khi sụt sịt khóc không lý do, hay bật cười suốt buổi. Và để trong kí ức, không biết tự lúc nào, đã tồn tại hai ngăn kéo kí ức…

 

Ngăn kéo kí ức thứ nhất như một chiếc hộp không đáy, dù để bất cứ thứ gì vào, cũng chẳng sợ sẽ có ngày đầy, hay sẽ rơi ra ngoài vào một lúc vô tình nào đó. Bởi lẽ vậy, tôi gom niềm vui mang tên “Gia đình” lại rồi gửi chúng vào đấy, có lẽ không bao giờ và mãi mãi, sợ chúng mất đi. Ngăn kéo này rất rộng, được sắp xếp theo từng mốc thời gian, không kể đến lớn-nhỏ. Bắt đầu là kỉ niệm nằm ở góc xa nhất trong ngăn kéo, là vào những tối cái hồi tôi còn rất bé, cả Gia đình vẫn thường ngồi ở ngoài hành lang mỗi khi cúp điện để ngắm trăng, và nói với nhau vài câu chuyện vụn vặt. Kế tiếp là những tiếng cười tràn ngập căn nhà nhỏ mỗi khi một trong 3 chị em được đậu vào trường giỏi của Thành phố, hay vào Đại học với ngành mình mơ ước, cũng có khi, chỉ đơn giản là chị em tôi được đậu những cuộc thi cấp Quận, cấp Thành phố, hay cuộc thi tuyển vào đội tuyển học sinh giỏi của trường. Tiếp đến là những ngày sắp đến sinh nhật, hay kỉ niệm đám cưới của bố mẹ, 3 chị em bàn bạc, chuẩn bị với hàng tá những kế hoạch, dự định, và mặc dù ai cũng bận rộn, nhưng nụ cười thì vẫn luôn túc trực trên môi. Để rồi chỉ đơn giản là được trông thấy bố mẹ mỉm cười hạnh phúc sau một ngày làm việc mệt mỏi khi nhận được những tấm thiệp, những đóa hoa tự làm, hay những món ăn vẫn chưa được ngon như ở nhà hàng, nhưng vẫn đủ-đầy tình yêu thương trong đó. Kế đến nữa là những buổi tối khi tôi đã khôn lớn hơn, khi đang chập chững bước những bước rất nhỏ vào cuộc đời, Bố ngồi giải đáp hết tất cả những thắc mắc của tôi, để rồi Mẹ hay các chị ở cạnh bên cũng tham gia vào cuộc đối thoại của hai Bố con kèm theo nụ cười vui vẻ. Hay chăng, là những ngày được nghỉ phép, cả Gia đình cùng chọn một nhà hàng nào đó chưa đặt chân đến, để cùng ăn tối, rồi cùng bình luận về những món ăn. Đến những ngày Hè, cả Gia đình vừa hồi hộp vừa háo hức cùng chuẩn bị đồ để đi đến một nơi xa xa, thực hiện một chuyến du lịch đầy nụ cười và sự thoải mái sau nửa năm làm việc, học hành vất vả. Rồi dường như từ đó, mà khoảng cách giữa các thành viên với nhau cũng rút ngắn lại, chẳng còn những lo toan về những vấn đề riêng tư của bản thân, chỉ có cảm nhận và hưởng thụ những giây phút trong tim không có gì ngoài Gia đình và những cảnh đẹp được đi đến. Còn rất nhiều kỉ niệm trong ngăn kéo ấy, mà bỗng phút chốc, tôi thấy nó quá đẹp, và sợ nó sẽ không còn nữa nếu tôi cứ đem nó ra trưng bày như thế này… Vậy nên, những kỉ niệm còn lại, để tôi giữ bí mật cho riêng tôi, nhé ! ; )

Song song với ngăn kéo kí ức thứ nhất về gia đình, là ngăn kéo kí ức thứ hai, cũng về Gia đình, nhưng nó không được rộng và không đáy như ngăn kéo kí ức thứ nhất, nhưng chức năng của nó lại lớn hơn rất nhiều. Nơi đây, tôi gửi những giọt nước mắt, những nỗi buồn của mình về Gia đình vào. Bởi lẽ vậy, nó là một ngăn kéo quá nhỏ, không đủ để mọi nỗi buồn có thể gửi vào, vậy nên khi đã chẳng còn đủ chỗ nữa, những nỗi buồn bé con sẽ trôi ra ngoài, còn những nỗi buồn lớn hơn sẽ ở lại, trở thành những bài học để nhắc nhở tôi về Gia đình trên quãng đường dài phía trước. Trong đây, có rất ít nỗi buồn để tôi kể cho bạn nghe, vì nó quá nhỏ mà, nhưng vẫn ĐỦ để khi nhớ lại, tôi không cầm được nước mắt. Một Gia đình dẫu hiện tại đã khá giả hơn, đã vui vẻ hạnh phúc hơn, nhưng quá khứ, vẫn luôn là bóng hình của khó khăn, của nước mắt, nỗi buồn. Là những Yêu thương đôi khi cũng sứt mẻ bởi những cuộc nói chuyện lớn tiếng bất đồng ý kiến nhau. Là những phù phiếm đời thường cuốn đi những tầng lớp trẻ tuổi như 3 chị em tôi để rồi sinh ra những mâu thuẫn với bố mẹ, những hờn dỗi trẻ con, những nông nổi tuổi trẻ làm đau lòng bố mẹ. Là những suy nghĩ vẫn còn phong kiến nhiều quá của bố mẹ làm những đứa con như tôi, như chị tôi đôi khi cũng phải trằn trọc cả Đêm, nghĩ suy làm sao để bố mẹ hiểu được mình. Như thế, những nỗi buồn lớn-nhỏ cứ chồng chất lên nhau, có khi nhiều lắm, nhưng có khi lại vơi đi chỉ còn một nửa, nhưng nó đã luôn nhắc tôi biết bao điều khi tôi bị cuộc đời quay lưng, rằng là Gia đình này, Gia đình của tôi, dù vẫn vui vẻ sống với nhau, nhưng cũng cần tôi trở về, để chung tay xây dựng nó vững hơn nữa vì những sóng gió ở tương lai, có ai biết được trước…

Khi nghĩ về Gia đình, tôi cũng như bao người trẻ tuổi hiện giờ, không bao giờ nhắc quá nhiều hay đặt nặng nó. Nó giống như tôi đã nói, nó cứ như một điều tự nhiên mà mỗi người phải có vậy. Nhưng phải khi tôi trải qua sóng gió của cuộc đời, khi bỗng nhiên những người xung quanh ngoảnh mặt lại với tôi, tôi mới nhận ra một điều, mà chắc rằng nó luôn luôn đúng với tất cả: "Cho dù cả thế giới ngoảnh mặt lại với bạn, thì Gia đình của bạn, luôn luôn đứng về phía bạn. Nếu bạn đang có một Gia đình trọn vẹn, có bố có mẹ, có anh chị, thì hãy thử đi xa, đi đâu đó thật xa, rồi bạn sẽ nhận ra, nơi đầu tiên bạn nhớ khôn cùng là Gia đình của bạn. Còn nếu Gia đình hiện tại của bạn vẫn còn thiếu thốn về nhiều mặt, và luôn làm bạn mệt mỏi khi quay trở lại. Thì hãy tin tôi đi, khi bạn sinh ra, đã sẵn có một Gia đình dành riêng cho bạn rồi, nhưng chỉ là cuộc đời trêu bạn một tí, muốn bạn phải trải qua những nốt nhạc thăng trầm mới nhận ra được đó là ở đâu. Đừng nhìn bản thân với một ánh mắt thương hại, cũng đừng kêu than với một ai về Gia đình của bạn, vì bạn nào đâu biết, người mà bạn đang kêu than có một Gia đình còn tệ hơn Gia đình của bạn (?) Hãy nhìn bản thân bằng con mắt may mắn, và biết bằng lòng với những gì đang có !"


TAGS:


About the author

160